ĐÔNG CUNG - Trang 174

Đông Cung lại gọi là Đông Cung, rồi biết hóa ra hồi nhỏ tay Lí Thừa Ngân
này cũng bướng phết, còn biết cả chuyện hắn từng nhổ trộm râu của lão
tướng quân Bùi Huống. Rồi chuyện nhũ nương hắn quý mến nhất năm
ngoái vừa bệnh qua đời, phải một thời gian dài hắn mới vượt qua được
chuyện này. Biết thêm cả chuyện lúc nhỏ hắn chuyên môn gây gổ với con
trai của Trung Vương, hắn còn tiết lộ vài chuyện lùm xùm trong Hoàng
cung, toàn mấy tin trước kia tôi nào đã được nghe, hóa ra Phổ vương Lí
Thừa Nghiệp tiểu đệ cùng cha khác mẹ với hắn thích đàn ông thật, rồi cả vì
sao công chúa Vĩnh Ninh làm loạn lên đòi xuất gia…

Tôi có nằm mơ cũng chẳng mò ra, có 1 ngày tôi và Lí Thừa ngân chỉ có 2

người, lại nằm dài trên giường nói chuyện phiếm.

Hơn nữa còn nói đến sục sôi ngất trời.

Tôi kể cho hắn nghe vài chuyện bên ngoài cung cấm, toàn mấy chuyện

tôi tai nghe mắt thấy lúc thường ngày dạo chơi ngoài đường, Lí Thừa Ngân
nào có biết tôi lại am hiểu sâu rộng đến thế, hắn nghe đến say mê hứng thú,
bị tôi dọa là cái chắc.

Lí Thừa Ngân hỏi tôi: “Nói tóm lại, nàng đã thấy lợn chạy ở chỗ nào

thế?”

Tôi ngẩn ra chưa kịp định thần: “Lợn chạy nào?”

Hắn tỏ vẻ chẳng mấy thiện cảm: “Không phải nàng bảo nàng chưa ăn thịt

lợn, nhưng lại thấy lợn chạy rồi đấy thôi?”

“À!” Tôi phấn khởi nhỏm dậy, hoa tay múa chân miêu tả phường Minh

Ngọc cho hắn nghe. Tôi tâng bốc phường Minh Ngọc lên thành chốn tiên
cảnh giữa nhân gian, nào là bên trong thì vô số tiên nữ, nào là đán sáo hát
ca, thơ từ ca phú, không gì không tường, không gì không biết…

Sắc mặt hắn chuyển sang tối sầm: “Vậy là nàng đến kỹ viện chơi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.