ĐÔNG CUNG - Trang 198

mình, tôi vội vã níu tay áo muội ấy, thì thào bảo: ‘Du Nuơng, là ta!” Du
Nương che miệng giật lùi nửa bước, một lúc mới cười bảo: “Lương công tử
sao lại cải trang thế này, bảo sao em suýt nữa không nhận ra.” Thế rồi mắt
đảo sang Lí Thừa Ngân đang đứng sau lưng tôi, “Đây là vị tiểu thư nào vậy,
nhìn sao mà lạ mặt.”

Tôi cười hì hì bảo: “Nghe nói chỗ Nguyệt Nương có thượng khách đến,

ta ghé qua xem cho biết thôi.”

Du Nương nhếch miệng cười: “Ra thế.”

Tôi kề tai nói nhỏ mấy câu với muội ấy, thoạt dầu sắc mặt Du Nương có

phần đăm chiêu, nhưng tôi bảo thêm: “Dù sao ta cũng chỉ liếc 1 cái là đi
liền, đảm bảo không gây chuyện gì đâu.”

Ở phường Minh Ngọc này, bên cạnh Nguyệt Nương, thì Du Nương đối

với tôi cũng khá tốt, tính tình muội ấy điềm đạm nhã nhặn, chào thua trước
thói tôi mè nheo nhõng nhẽo, cuối cùng đành gật đầu đồng ý. Thế là tôi hân
hoan vui sướng hỏi Lí Thừa Ngân: “Chàng biết múa không?”

Đảm bảo Lí Thừa Ngân suýt hộc máu, thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ hỏi lại

tôi: “Múa điệu gì?”

“Đạp ca.”

(*chú: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát)

Tôi chỉ đợi hắn phun ra câu không biết, có thế tôi mới cắt đuôi được hắn,

tự mình đi chiêm ngưỡng dung nhan gã thượng khách nọ, chẳng ngờ hắn
thẳng thừng ném ra hai chữ: “Ta biết!”

Tôi ngốc quá tôi ơi! Tôi đúng là ngu mà! Hắn là thái tử, độ tháng 3 hằng

năm nào trong cung chẳng có lễ Kỳ yên cầu an, mà đều do Thái tử chủ trì
đạp ca, tôi ngu quá đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.