ĐÔNG CUNG - Trang 200

Đâu chỉ dừng lại ở mức quen biết thôi đâu….

Trời cao ơi…

Xin người cho chúng con 1 cái lỗ để chui vào đi…

Hoàng thượng ơi…

Người có nhớ cánh sen trong cơn mưa mùa hạ bên bờ hồ Đại Minh

không?

Bên mình, những ống tay áo muôn màu bồng bềnh phiêu diêu theo điệu

hát, những vạt váy ấy tựa như gió chao nghiêng thổi ngược hướng, như
băng tuyết tan đang chảy ngược dòng, lay động và nhập vào hồn người. Cả
tôi lẫn Lí Thừa Ngân, 2 kẻ cứ đực mặt ra như gà gỗ, Du Nương dốc sức đưa
mắt ra hiệu với tôi, tôi cũng cố nhéo mình 1 cái, rồi lại nhéo cả Lí Thừa
Ngân…lúc này thật sự không phải đang mơ chứ? Đây nhất định chỉ là 1
giấc mơ mà thôi!

Bệ hạ…phụ hoàng…sao lại là người hả trời ơi? Người…người…người…

bảo nhi thần và điện hạ nến trốn vào chỗ nào đây…Con chỉ muốn đào một
cái lỗ…

May thay, bệ hạ không hổ là bệ hạ, lúc chúng tôi còn đương chết đứng tại

chỗ vì quá đỗi kinh ngạc, thì người vẫn rất điềm tĩnh đảo mắt qua chúng tôi
1 cái, thế rồi người thản nhiên nhấc bát trà, tỏ vẻ chẳng hề hấn gì, nhấp một
ngụm.

Lí Thừa Ngân tỉnh ngộ gần như ngay lập tức, hắn kéo tay áo tôi, rồi hòa

vào đám ca nhi, lả lướt nhún từng bước đạp ca. Điệu múa ấy quả thực nơm
nớp lo sợ, thấp thỏm không yên. Tôi vừa quay đầu lại, thấy Nguyệt Nương
đã nhận ra tôi, trợn tròn mắt nhìn. Tôi ném trả một cái nhìn đầy nịnh bợ, tỷ
ấy lườm tôi. Tôi biết tỷ ấy sợ tôi quấy quả làm thượng khách mất hứng—-
đánh chết tôi cũng không dám làm bậy trước mặt vị khách này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.