ĐÔNG CUNG - Trang 199

Tôi nhùng nhằng níu kéo chút ít hy vọng: “Nhưng đây là điệu múa của

con gái mà.”

“Xem cũng trên dưới mấy trăm lần rồi, chẳng qua na ná nhau cả ấy mà.”

Thôi thì…đã đến nước này rồi, đành vào cùng nhau vậy.

Tiếng đàn tì bà của Nguyệt Nương trong phòng đã ngưng bặt, tiếng sáo vi

vu dìu dặt vang lên, trong đó ắt hẳn còn một đội công văn chuyên đàn sáo
nữa. Làn điệu thúc giục đám ca nhi ra sân khấu, nhịp phách lững lờ chậm
rãi, uyển chuyển mà tao nhã.

Tôi hít một hơi thật sâu, đỡ lấy quạt lụa Du Nương đưa cho, Lí Thừa

Ngân và tôi nối đuôi mấy ca nhi tiến vào.

Lúc ấy, Nguyệt Nương đã khẽ cất giọng hát, “Quân vương như trăng trên

bầu trời cao…”

Giọng ca của Nguyệt Nương trong trẻo mượt mà…mượt như châu như

ngọc, chỉ mới một câu thôi đã khiến người ta si mê đắm đuối…Tim tôi cứ
đập thình thịch không ngừng, cuối cùng có thể được nhìn gã khách nọ mặt
mũi ngang dọc ra sao rồi, quả thật vừa vui mừng vừa phấn khởi lại thêm
hiếu kỳ….Đám ca nhi mỉm cười chuyển mình xoay người lại, tôi và Lí
Thừa Ngân cũng quay theo, tất cả mọi người đều đồng loạt hạ tay quạt, chỉ
có tôi vừa hạ quạt xuống đã cứng đờ người.

Cả người hoàn toàn đờ đẫn

Lí Thừa Ngân ắt cũng thảng thốt y như tôi, những ca nhi khác đã bắt đầu

hòa mình vào điệu múa, chỉ có tôi và hắn là chững lại, thừ người bất động.

Thì bởi rằng, vị khách quý ấy tôi có quen, không chỉ tôi quen, mà ngay

đến Lí Thừa Ngân cũng biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.