ĐÔNG CUNG - Trang 274

là lằn giáp ranh giữa Đột Quyết và Tây Lương, mẹ sớm đã sai người gửi
thư báo ông ngoại, thể nào cũng có người đứng đó chờ tôi. Mò đến nơi có
dân sống vẫn an toàn hơn cả.

Thúc ngựa chạy chưa bao xa, bỗng nhiên nghe có tiếng vó ngựa, tôi đứng

trên yên ngựa ngó quanh quất, thấy thấp thoáng đằng xa có một đường đen
bạc tốc lên, đoán chừng có không ít người. Lẽ nào phụ vương sai người
đuổi theo tôi? Cách xa quá, quả thực nhìn không rõ cờ hiệu của đội kỵ binh
đằng kia. Trong lòng thấp thỏm không yên, đành hối ngựa chạy thục mạng
về đằng núi Thiên Hằng. Một khi đã chạm vạch ranh giới Đột Quyết, gặp
được người của ông ngoại, cha cũng không thể miễn cưỡng bắt tôi về được.

Quân đuổi theo càng lúc càng gần kề, ngựa tôi điên cuồng lao về phía

trước như một mũi tên đã bắn khỏi cung, nó lồng chạy trên thảo nguyên bao
la. Nhưng giữa trời đất không gì ngăn cản, dẫu sức ngựa chạy nhanh đến
mấy, sớm muộn gì chẳng bị bắt kịp.

Tôi không ngừng ngoái đầu nhìn đám binh sỹ truy đuổi mình, bọn chúng

theo đuôi sít sát lắm rồi, ít nhất phải tầm nghìn tên. Giữa thảo nguyên, đám
kỵ binh ấy quả thật gây thanh thế kinh người, cho dù là cha tôi, chỉ e người
không tùy tiện điều động nhiều người đến thế đâu, nếu quả thực đến để bắt
tôi, vậy chẳng phải chuyện bé xé ra to à. Tôi nửa thúc ngựa phóng như điên,
nửa khó hiểu trong lòng, thế rút cuộc là binh sỹ ở đâu ra?

Chẳng mấy chốc, vó ngựa đã cập kề chân núi Thiên Hằng, từ đằng xa, tôi

loáng thoáng thấy vài đốm đen, tai văng vẳng một tiếng ngân dài, đích thị
bài ca chăn cừu của người Đột Quyết đây rồi, nó vọng vào tai quen thuộc
mà thân thiết vô cùng, tự nhủ hẳn đây là người ông ngoại cử đến đón tôi.
Tôi liền cật lực kẹp chặt bụng ngựa, thúc nó phải chạy nhanh nữa nhanh
nữa vào. Đội quân Đột Quyết cũng nhận ra tôi, họ đứng trên yên ngựa, gắng
sức vẫy tay ra hiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.