ĐÔNG CUNG - Trang 383

Đệ dẫu có náo loạn mấy, vẫn có cách biến chuyện to thành chuyển bé, biến
chuyện bé thành chuyện không có, nói cho cùng thì gia cảnh Tự Bảo Lâm
quá cố kia cũng không có gì đặc biệt, mà chuyện bùa ngải này, thực chất
cũng chỉ là chuyện lỡ cỡ.

Nguyệt Nương nói: “Tỷ nghe nói trước đây trong cung từng xảy ra

chuyện đặt bùa, thế nhưng chuyện năm đó lại liên quan đến vị quý phi
hoàng đế vốn rất mực ân sủng, Trung Tông hoàng đế chỉ hạ lệnh đánh chết
cung nữ chứ không đào sâu điều tra, dù cho người đời có đôi lời xì xào nói
vụng sau lưng, thì cũng làm được gì đâu?”

Bảo tôi phải khuất phục Lí Thừa Ngân ấy à, thà giết tôi đi còn hơn.

Tôi lạnh nhạt bảo: “Muội không làm chuyện kia đâu, bọn họ vu oan cho

muội, muốn giết muốn chém gì thì tùy, nhưng bảo muội đi cầu xin Lí Thừa
Ngân, muội quyết không làm.”

Nguyệt Nương khuyên tôi hồi lâu, song tôi không đồng ý. Sau cùng,

cuống quá, suýt thì bật khóc, tôi lại kéo tỷ ấy ra xem hoa tôi trồng.

Trong lãnh cung, tôi trồng rất nhiều loài hoa hồng, người phụ trách trông

coi lãnh cung tỏ vẻ rất khiêm nhường với tôi và A Độ, tôi muốn hoa giống,
họ liền mua giúp tôi hoa giống, tôi cần phân bón, bọn họ lập tức đem phân
bón tới. Loài hoa hồng này chỉ ở Trung Nguyên mới có, xưa kia dạo còn ở
phường Minh Ngọc, Nguyệt Nương hay cài một bông lên tóc. Tôi bảo
Nguyệt Nương: “Đợi lúc hoa nở, muội sẽ tặng tỷ một ít để cài đầu.”

Nguyệt Nương chau mày, nói: “Muội không lo cho cái thân mình chút

nào ư?”

Tôi nhấc gáo nước tưới tắm cho khóm hoa hồng: “Tỷ cứ nhìn lũ hoa này

mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ,
rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở bông xinh tươi. Trước nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.