ĐÔNG CUNG - Trang 63

Hắn vừa nói “vâng”, tôi đã cảm nhận thấy cơn nhàm chán. Được cái

nhóm người Ba Tư lại bắt đầu ca hát, giai điệu du dương mang nỗi buồn
thăm thẳm rung động lòng người. Mễ La uống thêm một chén rượu, biết
chúng tôi nghe không hiểu ca từ, tỷ ấy dùng chất giọng phổ thông ngọng
ngịu, khẽ hát cho chúng tôi nghe. Thì ra, những người thương nhân ấy đang
hát rằng:

“Quê tôi có con trăng sáng

trăng tròn rồi khuyết, sao cố hương vẫn khuất bóng.

Đất mẹ tôi có dòng sông sao

sông sao xán lạn, sao đất mẹ khó về.

Gió kia cũng ôn hòa, gió thổi trên đất quê tôi.

Ngày kia vẫn đẹp tươi, ngày chiếu rọi quê nhà tôi.

Rồi đây biết non sông nào chôn cất tôi.

Rồi đây biết phương trời nào gửi tôi về….”

Tôi cất lời hát vài câu theo Mễ La, không nhịn được ủ ê, nghe những

người Hồ ấy hát đến âu sầu, bất giác lại uống cạn một chén rượu. Bùi Chiếu
khẽ gật đầu, nói rằng: “Nỗi niềm nhớ quê hương ai mà chẳng có. Những
thương nhân người Hồ này nhớ cố hương đến thế, vì sao không quay trở về
đi?”

Tôi thờ dài: “Trên đời này không phải ai ai cũng giống như ngươi, từ lúc

sinh ra đến giờ chưa từng phải rời xa đất nước mình, bọn họ xa xứ, âu cũng
là bất đắc dĩ thôi.”

Bùi Chiếu trầm ngâm một lúc lâu, thấy tôi lại đổ đầy chén rượu, không

kìm được nói: “Công tử uống nhiều rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.