Tôi hùng hồn nói: “Lấy gì giải sầu? Chỉ có rượu thôi!”
Thấy Bùi Chiếu nhìn tôi dường như rất đỗi kinh ngạc, tôi chìa 3 ngón tay
ra, nói: “Đừng cho rằng ta tài giỏi gì, thực ra ta thuộc tổng cộng có 3 câu
thơ, câu vừa nãy là 1 trong 3 đấy.”
Cuối cùng hắn bật cười.
Rượu Mễ La bán quả nhiên lợi hại, tôi uống có phần quá đà, lúc ra khỏi
quán, mặt đất dưới chân nhũn mềm, như thể đang giẫm lên đụn tuyết trên sa
mạc. Mưa vẫn đang rơi, sắc trời đổ xuống chạng vạng, nơi mông lung xa
xăm có làn mưa đang xoay vần trắng xóa, đem tất thảy thành quách chứa
dầy đặc gần 10 vạn hộ dân, đem cả phồn hoa mỹ lệ 2 bên bờ kênh đào, tất
thảy đều ấp ủ trong chiếc lồng của ngày mưa. Gió rắc hạt mưa bụi lất phất
lên gò má nóng hầm hập, chợt gặp được cơn mát lạnh thân thương, tôi chìa
tay đón những bụi nước lấm tấm dường như là bụi lưu ly, có giọt mưa đọng
lại trong lòng bàn tay, mưa khẽ khàng va vào da thịt dậy lên cơn ngứa ngáy.
Nơi xa xăm thấp thoáng có đốm lửa từ nhà dân, dập dờn đan xen mà lóe
sáng, tửu lầu quán trà nơi lề đường phố thị đã sớm chong đèn sáng trưng.
Mà thân đò trên con kênh kia cũng khoác lên mình một chuỗi những đèn
lồng đỏ, sợi khói vấn vương toát ra từ bếp nhà nào, quẩn quanh trên mui đò
trong làn mưa rả rích.
Thượng Kinh đẹp nhất trong cơn mưa phùn, nét đẹp tựa tranh vẽ ấy dù
cho họa sư ở Tây Lương chúng tôi có tài năng đến mấy, cũng không thể
mường tượng ra được cảnh sắc này, phồn hoa này, ấm nhuần này, nơi đây
tựa như thành đô của thiên hạ, tựa như cảnh tiên nơi mà các vị thần trên trời
đã đặc cách chiếu cố tạo nên. Thiên triều của Thượng Kinh chính là đây, đô
thị náo nhiệt nhất hưng thịnh nhất thiên hạ cũng chính là đây, vạn nước bái
kiến, vạn dân cảm mến, nhưng mà tôi biết, tôi không quên được Tây
Lương, dẫu cho Thượng Kinh có đẹp đẽ dường nào, nó đâu có phải là Tây
Lương của tôi.