DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 153

Ôi mâm cơm nóng sốt gia đình

Em từng nhớ thương giữa bước trường chinh

Đọc bốn câu thơ ấy, Ngọc thấy nhớ nhà đến nao lòng. Chỉ

những người lính xa nhà, cả năm trời không được nghe tiếng
trẻ khóc, không được nghe tiếng ru con trong xóm nhỏ; chỉ
những người lính lúc nào cũng kề với cái chết mới thấy quý
những bữa cơm gia đình đạm bạc. Nhớ lắm: Từ mảng tường vỡ
vương dây mướp điểm những bông hoa vàng, một ngõ nhỏ đầy
tiếng trẻ nô đùa khi chiều xuống, một làn gió cuốn lá xà cừ xào
xạc lìa cành phủ kín lối đi... Ngọc muốn xua đi, mà nỗi nhớ cứ
dâng đầy mãi trong lòng. Anh mang cuốn sách tiếng Lào ra bờ
suối, tranh thủ chút ánh sáng chiều còn lại, học thêm mấy từ.
Một người đi qua, thấy Ngọc đang hý hoáy tập viết, ông hỏi:

- Cậu làm gì vậy?

Ngọc ngẩng lên và nhận ra ông Binh trạm phó.

- Báo cáo, tôi học tiếng Lào.

Ông vỗ vai Ngọc và nói:

- Học là tốt. Nhưng không được đâu. Chữ nó như giá đỗ,

đến tớ mà còn không học được, thì cậu hy vọng gì!

Ngọc ngạc nhiên vì sao ông ấy lại nói vậy. Nghĩ một lúc,

anh tự lý giải: Có một số cán bộ khi được đặt vào vị trí, họ mặc
nhiên coi mình giỏi hơn tất cả những người cấp dưới. Chắc
ông này cũng thuộc tuýp ấy.

Sáng hôm sau tổ khảo sát của Hồng được mời vào phòng

làm việc của Binh trạm trưởng. Trong phòng, ngoài Trung tá
Binh trạm trưởng còn có vài sĩ quan tham mưu vận chuyển và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.