DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 166

bày cùng anh những cảm xúc thực của lòng mình về người bạn
trai tên là Vịnh, giống như thông điệp về sự từ chối tình cảm
dành cho Thục, Khanh thấy hình ảnh của Vịnh bỗng trở nên
mờ nhạt và xa xăm. Ngày mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ, niềm
mong mỏi đến khắc khoải được nhận những lá thư dường như
không còn hướng về Vịnh nữa. Càng ngày Khanh thấy mình
càng nghĩ và nhớ về Thục nhiều hơn. Nghe tin tức về chiến
trường, hình dung anh ở những nơi bom rơi đạn nổ, gian khổ,
ác liệt, Khanh thấy lòng như có lửa đốt, bồn chồn khắc khoải
không yên. Phải chăng tình cảm của Khanh dành cho anh đã
không còn là tình cảm của một người em gái?

Sau một hồi tư lự, Khanh cầm bút viết:

Anh Thục ơi.

Vậy là qua bao ngày khắc khoải, cuối cùng, em đã nhận được thư anh.

Anh không biết rằng chính cái đêm sau khi anh chia tay em ở ký túc xá,
nhìn bóng anh nhòa vào ánh đèn đường, em bỗng cảm thấy mình vô cùng
có lỗi. Một người con trai gắn với mình từ thuở thiếu thời với bao kỷ niệm
đẹp, một người con trai vượt lên mọi khắc nghiệt của số phận để đứng vững
trong cuộc đời, một người con trai dám sống vì nghĩa lớn và đã mang đến
cho em một tình yêu vị tha và cao cả. Vậy mà trước khi dấn thân vào nơi
lửa đạn, phải mang theo lời chối từ tình yêu của một cô gái! Em vô cùng ân
hận và tự trách mình. Đọc thư anh, em càng nhận ra rằng em chưa hiểu hết
tình yêu của anh. Em vụng dại, nông cạn quá, chẳng thể nào sánh được với
tình cảm cao quý và thánh thiện mà anh đã dành cho em.

Anh Thục ơi. Ngay từ chiều hôm đó, nỗi nhớ và nỗi bồn chồn cứ đầy

lên trong em. Những nẻo đường anh đi đầy bom đạn, không biết nỗi buồn
em mang đến cho anh rồi có nguôi ngoai mỗi khi anh phải dấn thân vào
chốn hiểm nguy? Em nhớ anh mỗi khi chiều xuống, em lo đến thắt lòng khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.