DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 271

chạy trên tuyến, vừa gọi tên anh vừa khóc. Khi gặp anh, em đã
quỵ xuống vì kiệt sức. Anh ôm chặt em vào lòng. Quần áo em
đẫm mồ hôi. Chắc em đã chạy, đã ngã nhiều lần nên cũng bê
bết đất. Đôi dép cao su đã vứt đi lúc nào mà chân em bật máu.
Em ôm chặt lấy cổ anh, ép người vào vồng ngực đầy đất và
chưa hết khói bom của anh như sợ có ai mang anh đi mất. Trời
ơi. Cả đời anh sẽ không bao giờ quên được tiếng nấc của em
hôm ấy. Nó bung ra từ sự dồn nén lo lắng, tủi hờn. Em khóc
thương anh, giận anh. Xuýt nữa thì em mất anh. Những lúc
như vậy, mình cảm thấy đã là máu thịt của nhau. Cứ mỗi lần
nghe tiếng bom ở phía cửa 11 là lòng anh quặn thắt. Ở nơi ác
liệt này, chẳng biết sống chết ra sao, mà em thì bao giờ cũng
nghĩ đến bạn trước khi nghĩ đến mình. Em là chị cả của trung
đội nữ này, nhưng tuổi cũng chỉ mới hai mươi mốt. Đêm nay
em đã kiệt sức vì cứu xăng và cứu bạn, vậy mà dưới ánh đèn
dầu hắt ra từ cái hốc đào vào vách đất, trông em vẫn đẹp như
một nàng tiên. Anh cảm ơn cuộc sống gian truân này đã cho
anh được gặp em, được yêu em và được em yêu.

Lan tỉnh dậy khi tiếng những con chim đầu tiên ríu rít hót

trước hiên nhà. Đầu nặng chịch và toàn thân đau như dần.
Đỉnh gục đầu lên giường cô ngủ từ lúc nào. Bàn tay cô vẫn nằm
trong tay anh. Tội nghiệp anh, suốt đêm qua vất vả. Cô kẽ xoa
lên mái tóc đã khô cứng như rễ tre bởi mồ hôi và đất. Đỉnh mở
mắt. Sao em lại khóc. Em không thấy anh vẫn khỏe mạnh đây
sao. Thôi, anh hãy về đi kẻo các bạn chờ. Mấy em ở đây sẽ
chăm sóc cho em. Lan nói vậy, nhưng Đỉnh nhận ra không chỉ
mình Lan, mà các cô gái khác trong trung đội cũng đang vùi
vào giấc ngủ nặng nhọc sau một đêm căng thẳng và kiệt sức.
Anh ra suối gánh đầy phi nước, nấu nồi cháo để các cô gái dậy
ăn cho lại sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.