DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 283

sách, học tiếng Nga, tiếng Lào và viết. Ngọc đề nghị cô cho
mượn cái gương. Tú tần ngần:

- Anh đừng soi, vì sau khi điều trị, anh lại đẹp trai thôi mà.

- Bạn yên tâm đi. Tôi chỉ coi cho biết thôi, không bi quan

đâu mà sợ.

Thật tình, Tú tin anh chàng này không phải là người bi

quan, vì cái cách anh ta đề nghị băng tay sao cho có thể viết
được, đủ biết anh là người có nghị lực. Nhưng cô cũng thấy ái
ngại nếu để anh nhìn thấy khuôn mặt hiện giờ của bản thân, vì
trông cũng ghê thật. Ngọc thuyết phục mãi, cô đành mang
chiếc gương nhỏ của mình đến. Đã chuẩn bị tinh thần rồi mà
Ngọc vẫn kinh hoàng. Khuôn mặt của mình thế này ư: Lông
mi, lông mày cháy trụi, cả khôn mặt đen sì, phình to ra như cái
xoong, những vết nứt, những bọng nước, một vài chỗ dịch đã
rỉ ra. Rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu? Biết tâm trạng của Ngọc,
Tú an ủi:

- Vết bỏng ở mặt anh chưa sâu, trông kinh vậy thôi, nhưng

không đến nỗi thành sẹo rõ đâu. Em sẽ tìm nghệ cho anh bôi
vào những chỗ lên da non.

Ngọc cảm ơn cô y tá, nhưng vẫn không sao xua đi được cái

cảm giác buồn, trống trải. Cô ấy nói vậy thôi. Mình đã nhìn
thấy khuôn mặt của những người bị bỏng xăng, bỏng na pan.
Chao ôi, nếu khuôn mặt mình cũng như thế? Nhưng rồi trấn
tĩnh lại, anh tự hỏi: Buồn và bi quan thì khuôn mặt có khá hơn
không? Một khuôn mặt xấu xí, nhưng lạc quan và tự tin thì
vẫn đáng sống ở trên đời lắm chứ. Huống chi vẫn có thể hy
vọng vì bác sĩ nói vết bỏng ở mặt chưa sâu. Giường bên, người
thương binh vẫn trùm chăn khóc. Anh nấc rung cả tấm ván
nằm. Có lúc, Ngọc nghe thấy trong tiếng nấc là lời nghẹn ngào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.