DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 289

- Tôi chưa biết rồi đây sẽ ra sao nên chưa muốn báo tin.

Anh xé từ cuốn sổ một tờ giấy, viết thư giúp tôi. Mẹ yêu quý.
Hôm nay con bị thương nên không thể cầm bút viết thư cho
mẹ được. Con đọc để một anh bạn ghi giúp. Con nhớ mẹ lắm.
Mẹ ạ, trong trận bom vừa rồi, không may con bị thương, hai
mắt không nhìn được nữa. Dù vậy, con vẫn thấy trong lòng
phấn khởi...

Ngọc dừng bút:

- Có thật anh phấn khởi không? Theo tôi, cái việc mình bị

mù đã làm mẹ đau lắm rồi, nên nói gì cho mẹ yên lòng hơn.
Chẳng hạn như ý bác sĩ mà tôi vừa nói với anh.

- Đúng rồi - Anh viết tiếp nhé. Bác sĩ bảo đôi mắt của con

hôm nay không nhìn được là do chấn thương, nhưng theo thời
gian, vẫn có thể hồi phục. Con mong đến ngày chữa khỏi, con
sẽ về chăm sóc mẹ.

Người thương binh bỗng im bặt, rồi òa khóc.

- Thôi, đừng viết nữa. Khi tôi nhập ngũ, mắt mẹ đã mờ,

cách đây mấy tháng, tôi nhận được tin mắt mẹ mù hẳn rồi.
Trời ơi. Cái vùng biển Quảng Bình chỉ có nắng, gió và cát như
quê tôi thì hai mẹ con mù biết sống ra sao đây!

Anh ta cứ bưng mặt khóc nấc. Ngọc không ngờ ý định viết

thư của anh lại dẫn đến nỗi đau sâu hơn. Người thương binh
mù quờ tay tìm lá thư viết giở, vò lại, nắm chặt trong lòng bàn
tay gân guốc. Tiếng khóc của người đàn ông như muốn nuốt
vào bên trong mà không sao nuốt được, nó cứ nấc lên, nấc lên
nghẹn ngào. Không biết làm gì hơn, Ngọc ôm lấy anh:

- Anh cứ khóc đi, nhưng cuộc đời vẫn còn hy vọng mà -

Trong vòng tay của Ngọc, đôi vai người thương binh mù vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.