DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 359

Nói rồi, cậu y tá làm các động tác hô hấp nhân tạo và hà

hơi thổi ngạt, vẫn không thấy Pính tỉnh lại. Cậu ta lo lắng:

- Phải làm sao để tim anh ấy đập trở lại, nếu không, anh ấy

chết mất. Để tôi thử tiêm thẳng vào tim một liều thuốc trợ tim
xem sao.

Nói rồi, cậu ta chọn cái kim tiêm dài nhất, ước lượng chỗ

có quả tim, tiêm thẳng vào đó một liều thuốc. Nhưng tất cả đều
vô hiệu. Pính đã tắt thở đột ngột trước sự ngỡ ngàng, ngạc
nhiên của các chàng trai trẻ. Lúc ấy chỉ hơn chín giờ rưỡi. Đại
đội báo lên Quân y Tiểu đoàn, rồi Tiểu đoàn báo lên Trung
đoàn. Chưa có bác sĩ đến, họ chưa dám đưa Pính đi chôn. Thế
là lại mất thêm một người bạn. Sao ở Trường Sơn, cái chết đến
dễ dàng thế này. Đủ thứ bom đạn dội lên Ra Vơ, Pha Bang, em
không hề hấn gì, mà bây giờ bỗng dưng em lại bỏ anh mà đi.
Nằm bên Pính, Ngọc vẫn sốt hầm hập, nhưng anh không muốn
sang giường khác, vì hầm Tiểu đội vốn đã rất chật hẹp, mà
Pính thì đã quá thân thiết rồi. Tuy vậy, quá trưa, trong cơn sốt,
Ngọc cảm thấy lạnh toát nửa người nơi tiếp xúc với Pính. Cái
giường chỉ rộng chưa đến một mét, Ngọc nằm nghiêng người
để tránh tiếp xúc, hơi lạnh lại chạy dọc theo sống lưng. Nhạc
nói: Anh sang giường khác nằm đi. Đang ốm mà nằm cạnh
người chết là không tốt đâu. Ngọc lẩy bẩy chuyển sang giường
bên cạnh. Ngồi dậy, anh mới có dịp nhìn kỹ Pính. Nó nằm
thiêm thiếp, hiền lành. Chàng trai hai mươi tuổi này ra đi từ
vùng Lạng Sơn, nên mọi gian khổ ở Trường Sơn: Lội suối, trèo
đèo, mưa rừng, suối lũ, muỗi vắt, cậu ta đều cảm thấy bình
thường như cuộc sống vốn vẫn thế. Chắc sáng nay em đã mệt
lắm, vậy mà chẳng nghĩ gì đến bệnh của mình. Tuổi trẻ, chúng
mình chẳng bao giờ lại nghĩ mình có thể đột tử. Giá như sáng
nay, chỉ cần có một bác sĩ cho một lời khuyên thì em đâu phải
ra đi đột ngột thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.