DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 395

dồn lại phía ta luy âm thành từng đống cao như cồn lớn.
Những khối đá trong mùa khô còn gá lên lớp đất bom, nay mưa
đã xói tung lớp đất ấy, khiến chúng lăn xuống, nằm ngổn
ngang trên mặt đường. Mặc dù vậy, đi trên đường ô tô vẫn có
cái thú riêng của nó: Đường lớn, ít dốc. Qua mấy tháng mưa,
những cành xanh đã bật ra từ những gốc cây bị chém. Những
cây dại đã mọc rải rác trên đường, khi cần có thể trú tạm để
tránh con mắt cú vọ của bọn Tàu Càng.

Mọi việc tưởng chừng yên ổn. Bỗng một tiếng ghê rợn rít

qua đầu. Một chùm tiếng nổ rung chuyển, dựng trước mặt họ
những cây nấm khổng lồ. Hai người lăn xuống cái hào do mưa
xói. Đất đá rào rào rơi quanh họ. Đó là một loạt bom tọa độ.
Không phải họ bị phát hiện, nhưng nó đủ nói lên rằng mùa
mưa đi trên đoạn đường này vẫn phải đề cao cảnh giác. Dứt
loạt bom, họ tiếp tục đi, nhưng từ đây, họ đi nhanh hơn, cảnh
giác hơn.

Quá trưa, họ lên đến đỉnh đèo 700. Đứng trên mỏm đá, có

thể nhìn thấy phía tây trời u ám. Trọng điểm đèo 700 đỏ
quạch, xác xơ, những rãnh hào mưa xói chằng chịt trên vách ta
luy. Ngược lại, phía đông trời đầy nắng, con đường ô tô uốn
lượn giữa đại ngàn. Xin tạm biệt miền đất mà cái chết luôn
rình rập. Tổ quốc đây rồi. Đã hơn hai năm, bây giờ mới lại
được đặt chân lên mảnh đất của người. Ngọc thấy trong lòng
lâng lâng khó tả. Anh nói với Ngũ:

- Xin phép anh, cho tôi bắn mấy phát súng mừng chúng ta

lại trở về Tổ quốc.

- Đáng lắm chứ - Ngũ đồng tình.

Ngọc rút khẩu súng ngắn chĩa lên trời - Đoàng! Đoàng!

Đoàng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.