DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 401

trong những khu tập thể của cán bộ dân sự nên mới thấy đơn
độc như thế. Trên mọi làng mạc Ngọc đã qua, hầu hết các gia
đình đều có chồng đi bộ đội, nhưng những người phụ nữ ở đó
đều tần tảo, dường như họ coi phải làm mọi việc khi chồng đi
xa, cũng như chịu đựng nỗi cô đơn, như bổn phận. Dù sao,
điều bà nói cũng làm anh chạnh buồn. Không hiểu có bao
nhiêu người đàn bà ở hậu phương nghĩ như vậy?

Cô con gái dựng xe đạp ở hiên, ào vào nhà như một cơn

gió:

- Anh Ngọc sang chơi lâu chưa ạ?

- Anh sang được một lúc rồi. Ngồi nói chuyện vói cô, hiểu

ra được nhiều điều.

Bà mẹ đọc được ý tứ trong câu nói của Ngọc. Bà nhẹ nhàng:

- Hai đứa ngồi nói chuyện nhé. Cô đang dở chút việc.

Bây giờ Ngọc mới có điều kiện ngắm kỹ cô gái. Nàng đã cao

hơn một chút. Mái tóc được uốn khá cầu kỳ, rủ xuống bờ vai
căng tròn. Cái áo bó vào người khá kiểu cách. Đôi mắt nhìn
thẳng, tự tin.

- Em thay đổi nhiều so với ba năm trước.

- Trông già đi hả anh?

- Không. Chững chạc hơn, xinh hơn. Anh nghe cô nói em

bị nhiều chàng bao vây phải không?

- Nhiều thì chẳng có đâu, chỉ mấy người thôi. Em đã có

quyết định gì đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.