DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 456

tóc bạc trên đầu, giật giật, nói một hơi, Ngọc không kịp nghe,
chỉ bập bõm hiểu rằng: Đầu tao đã bạc thế này mà tao lại nói
dối mấy thằng trẻ con chúng mày à. Ngọc bỗng thấy ân hận.
Đây đâu phải lần đầu người dân Lào dẫn đường dẫn anh đến
giữa đường rồi nói: tè ni pay thang điều (từ đây chỉ có một
đường). Và đã bao giờ mình lạc đâu. Huống chi, từ hôm qua
đến giờ, dân bản Tà Lùng giúp bộ đội mà trong lòng bán tín
bán nghi. Phải xin lỗi ông già thôi. Nhưng mà, xin lỗi nói thế
nào nhỉ? Sao học tiếng Lào, lại không học từ xin lỗi? Té ra, khi
học tiếng của bất cứ dân tộc nào, hai từ "cảm ơn" và "xin lỗi"
đều là những từ đầu tiên cần học. Ngọc không biết làm sao,
đành chắp tay hướng về cụ già và nói: "Khóp chảy" (cảm ơn).
Xem ra, ông cụ vẫn chưa nguôi cơn giận. Ông cùng hai người
quay về lối cũ. Còn tổ khảo sát thì cứ theo con đường mòn đi
tiếp.

Khi chiều sắp tắt nắng, tổ khảo sát đến bản Soa A Viêng.

Chắc dân đã bỏ đi từ lâu. Những ngôi nhà sàn, mái tranh đã
sập, cỏ mọc lút vườn và lối đi. Họ ngồi nghỉ trên một phiến đá
lớn. Bỗng một cậu cảnh vệ chỉ vào đám cỏ:

- Các anh ơi, có cái gì như hộp thuốc lào kìa.

Phùng thảng thốt:

- Mìn díp đấy. Đừng động vào. Mọi người ngồi im, theo sự

chỉ dẫn của tôi nhé.

Phùng cầm một cái que, nhẹ nhàng gạt cỏ và lá xung

quanh, phát hiện thêm hai trái mìn nữa. Anh thận trọng nhặt
từng trái bỏ xuống một cái hố. Sau đó, anh quan sát địa hình,
rồi chỉ vào hai cái cây nhỏ, thân chỉ bằng cổ chân, nói với hai
chú lính:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.