DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 535

Ngọc đưa lá thư cho Khanh, rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Anh

muốn để Khanh có một khoảng riêng tư trọn vẹn khi đọc
những dòng tâm sự của Thục. Trời đã sang hè. Trên vài cây
phượng bắt đầu bung ra những chùm hoa đầu tiên đỏ như lửa.
Dãy bằng lăng cũng đã khoác màu xanh biếc. Ngọc bỗng thấy
nhớ và thương Thục. Thời gian trôi đi. Bao nhiêu mùa cây trên
Trường Sơn thay lá. Bao nhiêu lần mưa rừng suối lũ chuyển
sang mùa khô khát bỏng. Và cả bao nhiêu lần băng qua hiểm
nguy bom đạn. Tình yêu trong con người Thục như một thứ
ước ao cứ lớn dần lên theo năm tháng. Không biết người con
gái này có hiểu ra điều đó không.

Khanh nâng niu lá thư của Thục. Cô đọc từng dòng thư

Thục viết mà như đang nghe giọng nói trầm ấm của anh hôm
nào:

Khanh ơi!

Lâu quá rồi, anh không biết tin tức gì về em. Trong này anh vẫn khỏe.

Gian khổ, ác liệt, nhưng anh vẫn bình an.

Anh nhớ em rất nhiều.

Anh cầu mong em khỏe mạnh, hạnh phúc. Và có thể, em sẽ có, đang có

một tình yêu thật đẹp. Mặc dù vậy, anh vẫn thầm ao ước, có một lúc nào đó
sẽ được nắm bàn tay của em. Có một lúc nào đó, em sẽ hiểu tình cảm sâu
sắc, thầm lặng của anh. Em sẽ đặt bàn tay em vào tay anh và nói: Anh Thục
ơi. Em đã đến bên anh rồi!

Các cụ đang phù hộ cho anh sống để chờ ngày đó đấy, em ạ.

Thục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.