DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 537

với tôi rất nhiều. Tôi có cảm giác mọi thứ ở Trường Sơn đều
gợi cho anh ấy nhớ về Khanh.

Khanh cúi đầu, im lặng hồi lâu. Rồi cô nói nhỏ, vừa đủ cho

Ngọc nghe, như đang tự sự với chính mình:

- Em và anh ấy chơi với nhau từ ngày em còn bé xíu. Anh

ấy chăm sóc, che chở em như với một cô em gái nhỏ. Còn em
thì luôn coi anh ấy như một người anh trai thân thiết của
mình vì anh ấy là bạn của anh trai em. Em đã vô tâm quá,
không đủ nhạy cảm để nhận ra tình yêu của anh ấy. Có lẽ cũng
vì em chưa kịp nhận ra tình cảm của chính mình. Em thật có
lỗi khi anh ấy ngỏ lời trước khi vào mặt trận, mà em thì không
thể đáp lại. Em lại còn nói những điều bộc bạch thật chẳng ra
sao để anh ấy phải mang thêm nỗi buồn. Đọc lá thư này của
anh ấy, em càng thấy mình đáng trách quá!

- Trong câu chuyện của chúng tôi, không bao giờ thấy anh

ấy trách Khanh điều gì. Chỉ có tình yêu, giống như một sự tôn
thờ, anh ấy đã dành cho Khanh trọn vẹn mà thôi!

Ngọc chỉ chiếc ống bút trên bàn:

- Đây có phải là vật kỷ niệm của anh Thục tặng Khanh? Có

lần tôi đã được nghe Thục kể về nó đấy.

- Vâng. Anh ấy tặng em nhân sinh nhật lần thứ mười tám.

- Anh Thục kể với tôi rằng những ngày lớp sĩ quan của anh

ấy đi chặt nứa ở tận sát chân núi, cách nhà Khanh ở những hai
mươi cây số. Anh ấy đã chọn một dóng tre đẹp nhất, hì hụi,
nắn nót suốt mấy buổi chiều để gọt, khắc cái ống bút tặng
Khanh kịp mừng sinh nhật. Chờ đến chủ nhật, Đại đội cho
phép các học viên ra ngoài, nhưng phải có mặt điểm danh lúc
sáu giờ chiều. Thời gian chỉ có vẻn vẹn mấy tiếng trong ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.