DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 546

và hương lá nếp thoang thoảng đâu đây cho anh cảm giác đầu
ngày thật dễ chịu. Nhưng em biết không, như bao ngày hành
quân trên suốt chặng đường gian khổ, ý nghĩ đầu tiên đến với
anh buổi sớm mai vẫn là nỗi nhớ. Hình ảnh em với mái tóc óng
ả buông nhẹ trên bờ vai đã vượt lên cao hơn những dốc đèo
cheo leo và những vùng bom nổ. Anh nhìn lên hình ảnh thân
thương ấy. Em là vầng mặt trời mang ánh nắng ngày mới đến
cho anh, khiến anh cảm thấy đời mình thật tươi xanh và đáng
sống.

Viết xong những dòng đó, Thục gấp cuốn nhật ký lại, nhìn

lên vòm trời đang xanh lung linh giữa hai vách đá. Rồi không
thể đừng được, anh lại mở lá thư của Khanh ra đọc. Thục đã
thuộc lòng lá thư, vậy mà một ngày không mở ra đọc một lần,
anh lại cảm thấy thiếu một cái gì đó. Những con chữ tròn tròn
mềm mại cho anh cái cảm giác có em bên mình.

Ngày...

Anh Thục ơi. Lá thư trước em gửi đã không đến được tay

anh. Chắc là nó đã bị thất lạc ở một nơi nào đó trên tuyến
đường đầy trắc trở của Trường Sơn. Giờ đây, vẫn là những
dòng cảm xúc đó, em chỉ muốn được nói với anh rằng em nhớ,
thương, và yêu anh biết bao.

Anh có nhớ về Hà Nội nhiều không anh? Em đang sống

giữa lòng Hà Nội mà sao vẫn thấy nhớ đến nao lòng về một Hà
Nội năm xưa, nơi anh và em đã đi qua biết bao kỷ niệm. Nhớ
những chiều bằng lăng tím ngát dài mái phố. Nhớ con đường
nho nhỏ thân thuộc em dạo bước bên anh mỗi lần anh đến
thăm và em tiễn chân anh trở về. Đi bên anh, em nhớ có
những đêm trời thu thật đẹp. Em thường lặng im. Lặng im đi
bên anh để thưởng thức vẻ đẹp riêng có của mùa thu Hà Nội,
nghe sao trời và gió nói những điều xao động đến bâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.