DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 585

Vợ chồng tôi sống trong trại điều dưỡng khoảng một năm,

khi mọi vết thương của tôi đã được chữa và hoàn toàn ổn định,
chúng tôi quyết định về nhà. Tôi có phụ cấp thương binh nặng.
Còn Lan được hưởng tiêu chuẩn của người hộ lý chăm sóc.
Tổng hai nguồn thu ấy chẳng nhiều nhặn gì. Nhưng chúng tôi
nghĩ cả hai đều có thể lao động kiếm thêm, đảm bảo một cuộc
sống tùng tiệm qua ngày.

Ngày tôi về, những người hàng xóm sang thăm hỏi, chúc

mừng tôi đã sống trở về. Chỉ vài tháng sau, sự có mặt của tôi đã
trở nên bình thường. Dân xóm nghèo chúng tôi ai cũng phải
căng lên xoay xở cho cuộc sống khó khăn thường nhật. May
mắn thay, trời vẫn thương vợ chồng tôi và cho chúng tôi một
cô con gái xinh xắn. Tôi đã liên hệ và được nhận phần bán vé số
cho một đại lý. Hàng ngày Lan sáng đi lấy vé về cho tôi bán,
chiều mang vé thừa đến thanh toán cho đại lý. Rồi theo thời
gian, đã có những sự thay đổi trong cái ngõ nhỏ của tôi. Một số
gia đình dọn đi, một số gia đình mới đến. Bọn trẻ trong xóm
lớn lên nhìn tôi với con mắt đơn giản là một chú thương binh
tàn phế bán vé số qua ngày.

Một lần, tôi ra chợ giúp vợ xếp hàng mua rau trong cửa

hàng mậu dịch. Các anh biết đấy. Rau trong cửa hàng mậu dịch
thường là rau già, rau ôi. Các cô mậu dịch viên chẳng mấy khi
tưới tắm cho rau như những người gánh rau ra chợ bán. Mặc
dù vậy, dây xếp hàng mua rau vẫn dài dằng dặc. Đơn giản là vì
giá rau mậu dịch chỉ bằng nửa giá ngoài. Tôi đi xe lăn qua dãy
người xếp hàng, len vào gần cô mậu dịch:

- Chị ơi, cho tôi mua một cân, tôi có thẻ thương binh đây.

Mặt cô mậu dịch vẫn lạnh ngắt, như không nghe thấy

tiếng tôi nói. Một người đàn ông đứng tuổi nhắc cô ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.