DÒNG SÔNG MANG LỬA - Trang 597

tháng trời, cái phuy ấy lúc thì đựng nước, lúc thì ngâm măng.
Tôi không biết cái phuy ấy có phải là chất độc hóa học không,
nhưng Trung đội tôi, mấy người có con dị tật. Còn tôi, may
mắn là hai đứa con đều lành lặn bình thường. Thế mà, buồn
lắm các ông ạ. Đứa lớn lấy chồng, sinh được ba đứa con, thì
một đứa bị bệnh tim bẩm sinh, hai đứa bị hàm ếch. Tôi tự hỏi:
Liệu đó có phải là hậu quả từ cái phuy đựng chất bột ấy không?
Nhưng nếu đúng là vì nó, mình đi đòi chính sách cho người
nhiễm chất độc da cam thì được gì đây. Có thể được mấy đồng
phụ cấp, nhưng cô con gái sau của tôi mang tiếng bố bị nhiễm
chất độc da cam, thì liệu có lấy được chồng không? Cứ nghĩ
vậy mà tôi thấy não lòng. Nhiều đêm nằm khóc thương các
con. Buồn lắm các ông ạ". Nói xong, anh nâng chén rượu lên:
"Nào, chúng ta uống để chia sẻ với nhau nỗi niềm không phải
với ai cũng nói ra được".

Chuyện về đồng đội, chuyện kỷ niệm về những ngày lửa

đạn trên Trường Sơn kể mãi không hết. Lê Trọng giục mọi
người ngủ để lấy sức mai còn đi tiếp.

Xế chiều hôm sau, chiếc xe chở anh em trong Ban Liên lạc

đến nhà Sầm. Sầm cùng cô con gái lớn mười chín tuổi chạy ra
đón họ. Những cựu chiến binh già cảm thấy nghẹn ngào trước
niềm vui của cô gái. Sầm kể:

- Nhờ các bác và một số báo vào cuộc, cho đến nay, nhà em

đã nhận được khoản tiền tài trợ hơn bảy triệu đồng từ các tổ
chức và các nhà hảo tâm. Giờ nhà em đã trả hết nợ cho hợp tác
xã, lại mua được con nghé - Anh chỉ vào chú nghé nhỏ đang
nhẩn nha găm cỏ đầu nhà - Hy vọng chú nghé đó sẽ giúp chúng
em vượt qua những ngày cực khổ.

Vẫn căn nhà lá đơn sơ xưa, nhưng những chỗ dột đã được

dọi lại. Hai cô em vui mừng bước từ trong nhà ra sân chào họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.