DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 107

Bà Tulliver hưởng ứng:

- Phải, xui thật. Đội một chiếc nón cũ đã hai năm thì chẳng có gì thú vị

nhứt là nón lụa đổi kiểu luôn luôn – không bao giờ có hai mùa hè giống
nhau.

- Cái thói của đời này là vậy đó.

Bà Pullet vừa nói vừa cất nón vào tủ. Bà cụ im lìm lắc đầu mãi cho tới

khi về phòng riêng. Tới lúc đó, bà bật khóc:

- Bessy, sau này khi tôi chết đi, nếu có dịp nhìn lại chiếc nón, dì sẽ

nhớ tới ngày hôm nay.

Bà Tulliver thấy cần phải bày tỏ đôi chút thiện cảm với chị, nhưng bà

lại là người ít nước mắt, đẩy đà và khỏe mạnh - không thể mỗi lúc một
khóc ồ ạt như người chị. Quá cố gắng, mặt bà nhăn nhúm lại một cách lạ
kỳ, Maggie chăm chú quan sát hai người, cảm thấy chắc có chuyện buồn
rầu gì đó về chiếc nón của bà Pullet, vì còn nhỏ quá nên không hiểu nổi.

Lúc xuống nhà dưới, mọi người được ông Pullet đón tiếp với ánh mắt

thông cảm, ông biết vợ mình vừa khoe nón, bởi chỉ có việc đó mới khiến họ
ở trên lầu khá lâu. Đối với Tom, khoảng thời gian đó còn kéo dài hơn nữa,
vì nó phải ngồi buồn tẻ, gượng gạo trên mép chiếc ghế dài đối diện với
người dượng, ông nhìn nó với đôi mắt sáng màu xám tro, và thỉnh thoảng
gọi nó là «cậu».

«Này, cậu, cậu học những môn gì ở trường?» đó là câu dượng Pullet

hay hỏi nhứt. Còn Tom thì luôn luôn rụt rè, lúng túng, nó vuốt mặt và đáp
«Dạ, cháu không biết». Tom vô cùng bối rối khi ngồi riêng với dượng, bối
rối đến nỗi nó không thể nhìn được những bức tranh trên tường, những
lòng chim hay những chậu hoa quí giá, nó không nhìn được gì ngoài dáng
điệu của dượng Pullet. Không phải thằng bé khiếp sợ trước oai nghi ông
dượng, thật vậy, nó đã tự hứa là sẽ không bao giờ làm đại điền chủ, vì nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.