DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 110

không được lai gần, lý do của sự chế này là vì đã có lần người nhà bắt gặp
quả tang Tom đang rượt đuổi con công, với ảo vọng là sự sợ hãi sẽ làm cho
nó rụng đi vài chiếc lông sặc sỡ.

Lũ trẻ đã đi rồi, nổi băn khoăn của ngày qua trở lại ám ảnh bà Tulliver,

bà khơi mào:

- Từ hôm chị Glegg trở về tới nay, sao tôi thấy lo ngại quá. Thật tình

tôi đâu có muốn làm cho chỉ buồn.

Bà Pullet thở dài:

- Ôi! Ai mà biết được chị Jane sẽ làm gì. Nhưng tôi không hiểu tại sao

chị lại sống kham khổ quá. Tôi vẫn thường nói với ông Pullet về chuyện
này luôn.

Ông Pullet xác nhận:

- Thì bà đã nói với tôi như vậy khi mình vừa dùng trà ở nhà anh chị ấy

về.

Ông vừa nói vừa xoa đầu gối và trải khăn tay lên đó - một thói quen

mỗi khi ông bắt đầu chú ý tới câu chuyện đang bàn luận.

Bà Pullet gật đầu:

- Đúng vây, ông vẫn luôn luôn ghi nhớ những gì tôi nói.

Rồi quay sang nhìn bà Tulliver:

- Ông Pullet nhớ dai lắm, nếu không có ổng, chẳng biết tôi sẽ ra sao,

ổng luôn luôn nhớ rõ giờ uống thuốc của tôi mà hiện giờ tôi đang uống tới
ba loại khác nhau - Thuốc viên mỗi tối trước khi ngủ, thuốc giọt lúc mười
một giờ và bốn giờ và thuốc nước «khi nào thấy cần».

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.