DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 128

tiếng mà Maggie hoàn toàn mù tịt, trong khi cô gái cho lừa ăn ngồi dậy
nhìn cô chằm chặp, chẳng buồn mở miệng hỏi han.

Cuối cùng bà lão nói:

- Cô bé xinh đẹp kia, cô muốn tới ở với chúng tôi à? Ngồi xuống đi và

cho chúng tôi biết cô từ đâu tới.

Thật quả như trong sách, Maggie rất thích được gọi là cô bé xinh xắn

và được đối xử như vậy. Cô ngồi xuống:

- Tôi bỏ nhà đi vì chịu không nổi nữa, và tôi muốn trở thành một

người du mục, tôi sẽ sống với các người nếu các người muốn, và tôi sẽ dạy
cho các người biết thật nhiều chuyện.

Người thiếu phụ ngồi xuống cạnh Maggie, và thả đứa bé xuống:

- Cô khôn ngoan lắm. Nón và áo của cô đẹp quá!

Thiếu phụ vừa nói vừa giở nón ra xem xét kỹ lưỡng và nói với bà lão

vài câu cũng bằng ngôn ngữ đặc biệt lúc này. Cô gái cho lừa ăn bỗng giựt
chiếc nón, đội lên đầu và nhe răng cười, nhung Maggie cứ làm như không
chú ý tới chiếc nón. Cô bé quyết định không cho thấy rõ cá tánh của mình:

- Tôi không muốn đội nón, tôi thích đội khăn đỏ như các người hơn.

Hôm qua, tóc tôi còn dài lắm, tôi mới vừa cắt ngắn, nhưng chắc chắn nó sẽ
dài lại thật mau.

Maggie nghĩ rằng có lẽ dân du mục rất thích tóc dài, ngay lúc này cô

bé đã quên cơn đói mà chỉ lo thu phục cảm tình của đám người du mục.

Bà lão the thé:

- Cô tử tế quá! Và chắc là giàu lắm. Nhà cô đẹp lắm, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.