DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 18

trọng tâm trong câu chuyện. Và cũng chính vì thế mà sau mấy phút đã
ngừng nói, ông vẫn còn tỏ ra hăm hở, thỉnh thoảng lại nghoẹo đầu hết bên
này sang bên kia, và bật lên những tiếng «ái chà».

Những dấu hiệu gần như giận tức của người cha khi đặt vấn đề Tom

có thể tống cổ ông ra khỏi cửa không thoát qua khỏi sự chú ý bén nhạy của
Maggie. Làm gì có chuyện đó xảy ra, cô bé vừa nghĩ thế vừa nhảy dựng lên
khỏi ghế, quên mất quyển sách dày đang nằm trên đầu gối, khiến nó rơi
xuống với một tiếng động nặng nề. Nhưng chẳng lý gì tới quyển sách, cô bé
chạy vụt tới, ôm chầm lấy gối cha, miệng méo xệch đi với giọng pha lẫn
chút bất bình:

- Ba, anh Tom nhất định không bao giờ xấu tệ với ba đâu. Con biết

anh không thể nào như vậy được.

Trong khi ông Riley khòm xuống nhấc quyển sách lên và lật xem, ông

Tulliver vừa cười dịu, vừa xoa lưng đứa gái cưng, rồi kéo cả hai bàn tay
của con đặt lên gối mình:

- Sao? Bộ không ai được nói động tới thằng Tom hả?

Ông nheo mắt nhìn Maggie rồi quay sang ông Riley, hạ thấp giọng,

làm như Maggie không nghe được gì cả:

- Ông thấy chưa, nó biết là mình đang bàn một chuyện chưa bao giờ

bàn tới rõ ràng như vậy cả. Có nghe nó đọc mới biết, nó đọc trôi chảy làm
như đã biết đâu trước hết rồi. Lúc nào cũng coi sách! Nhưng chắc là không
hay đâu...

Giọng ông bỗng buồn buồn:

- Đàn bà con gái thì không nên quá thông minh, nhiều rắc rối về sau.

Nhưng có điều đáng nói là nó đọc sách rất nhiều và biết được nhiều chuyện
mà lắm người đã lớn vẫn không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.