DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 209

Vừa nói, Bob vừa móc túi lấy con dao ra và mở ngay lưỡi lớn nhứt,

như để nhắc nhở Tom.

Tom ngượng ngùng:

- Bob Jakin phải không?

- Phải, Bob Jakin đây. Bob vẫn thường đi chơi với cậu hồi nhỏ đó. Cậu

thấy, cái lưỡi nhỏ này đã mẻ, nhưng tôi không dám đưa cho người ta thay
cái mới vì sợ họ tráo con dao khác, tôi rất quí nó, cậu Tom.

Bob vừa nói vừa chùi chùi lưỡi dao trên vai áo.

Giọng Tom thân mật hơn:

- Sao Bob, tôi có thể giúp anh được việc gì.

Bob xếp dao lại và cho vào túi:

- Kìa, cậu Tom, hay tin cậu có chuyện buồn, tôi trở về ngay thăm cậu,

chỉ có vậy thôi. Tôi không xin cậu con dao nào nữa đâu.

Bob lôi ra một bao vải dầu nhỏ, định mở nhưng rồi ngừng tay ngay khi

thấy Maggie bước vào. Maggie tò mò liếc nhìn người lạ, nhưng ngay sau
đó cảnh tượng trơ trụi của căn phòng khiến cô quên đi sự hiện diện của
khách. Tia nhìn của Maggie đổ về phía kệ sách, nơi đó chẳng còn gì ngoài
một khoảng trắng lờ mờ trên vách. Bên dưới là một cái bàn nhỏ với vài
quyển chơ vơ.

Maggie ngạc nhiên:

- Anh Tom, sách đâu hết rồi? Em tưởng dượng Glegg đã mua lại hết

chớ – họ chỉ để lại cho chúng ta có bao nhiêu đó thôi sao?

Tom thẩn thờ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.