DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 210

- Hình như vậy. Họ mua sách nhiều để làm gì trong khi họ cần có vài

cái bàn, cái ghế?

Nước mắt Maggie ràn rụa:

- Còn cuốn «Cuộc hành hương» mà anh đã tô màu hồi nhỏ đâu rồi?

Trời ơi! – Em tưởng tụi mình không bao giờ xa rời những kỷ niệm đó –
nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều bỏ chúng ta mà đi - chẳng còn lại gì cả.

Maggie rời bàn sách, tới buông người xuống một chiếc ghế, nước mắt

lan dài trên má cô không nhận ra là Bob đang nhìn mình một cách cảm
thông, cái cảm thông có được nhờ trực giác chớ không phải nhờ vào hiểu
biết.

Đối với Tom, nhắc nhở chuyện sách vở giữa lúc này hoàn toàn không

phải chỗ.

- Bob, chúng tôi hết sức cám ơn anh... anh đã có lòng tới thăm chúng

tôi giữa cơn hoạn nạn.

Bob bắt đầu mở cái bao vải dầu ra:

- Cậu Tom, tôi sắp kể cho cậu nghe một chuyện của tôi. Hai năm nay

tôi kiếm sống bằng cách đi đặt bẫy khắp nơi. Và cách đây nửa tháng tôi gặp
được chút ít may mắn – tôi tin rằng mình là kẻ luôn gặp may mắn, vì bẫy
nào do tôi đặt cũng bắt được thú – nhưng lần này không phải là một cái bẫy
mà là một đám cháy ở nhà máy xay Torry. Tôi chữa cháy cho họ, nhờ tôi
mà mấy thùng dầu của nhà máy không bắt lửa. Sau đó ông chủ nhà máy
cho tôi mười đồng vàng (1) ông còn khen tôi nữa. Số tiền đó còn đây – chỉ
tiếc là tôi đã xài hết một đồng rồi.

(1) Sovereign (hiện nay không còn lưu hành) giá trị 20 si-linh.

Bob vừa đổ tiền lên bàn vừa tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.