DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 224

Maggie cuống cuồng:

- Ba ơi! Ba ơi! Ba đừng buồn – Chúng con vẫn luôn luôn thương ba.

Anh Tom quả quyết là anh trả hết nợ cho tất cả mọi người.

Toàn thân ông Tulliver bắt đầu run rẩy, và cho tới khi nói được, giọng

ông vẫn run run:

- Con nói đúng. Đời người đâu có bao giờ được sống lần thứ hai. Tom

ấp úng:

- Nhưng con tin rằng ba sẽ sống tới ngày còn trả hết nợ.

Ông Tulliver nhìn con, lắt đầu buồn bã:

- Con của ba, bát nước đổ rồi làm sao hốt lại cho đầy được? Bây giờ là

tới phần vụ của con, con chỉ mới mười sáu tuổi – con sẽ phải tranh đấu gay
go lắm – nhưng đừng trách ba, bọn lưu manh đông quá. Ba đã cho con đi
học đàng hoàng – điều có ích sẽ giúp cho con.

Ông nghẹn ngào, mặt tái xanh, nhưng không có vẻ gì là sắp nổi cơn

như bao nhiêu ngày trước. Thật lâu, ông nói tiếp bằng một giọng tự chủ
hơn:

- Vậy là họ đã bán hết đồ đạc của mình?

Tom đáp:

- Dạ phải. Nhưng nhà máy và miếng đất chúng con không biết ai mua.

Maggie tiếp:

- Vì vậy ba cũng đừng ngạc nhiên khi thấy nhà mình trơ trọi. Bao

nhiêu ghế bành và bàn viết của ta vẫn còn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.