DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 270

- Cô có giận tôi không, Maggie? Cô có cho tôi là một kẻ điên không?

- Ồ, Philip! Tại sao anh lại gán cho tôi ý nghĩ đó? Nhưng... nhưng tôi

không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ là người yêu của tôi. Điều đó xa vời quá –
như một giấc mơ – như là một chuyện thần tiên.

Philip ngồi xuống, nắm tay nàng, giọng hân hoan:

- Vậy, nếu nghĩ rằng tôi là người yêu cô, cô có thấy khó chịu không?

Maggie... em... có yêu anh không?

Mặt Maggie tái lại, câu hỏi hoàn toàn khó trả lời. Nhưng mắt nàng đã

chạm mắt Philip, hai ánh mắt long lanh và đẹp hẳn vì tình yêu tha thiết.
Giọng nàng giản dị, dịu dàng:

- Thật ra em không thể yêu ai hơn anh được. Em yêu anh. Nhưng tốt

hơn là chúng ta đừng nói ra điều đó – phải không, Philip? Anh thừa hiểu là
chúng ta có muốn làm bạn với nhau cũng không được nữa kia mà. Em thấy
lén lúc gặp anh như thế này là một hành vi không phải – dầu nhiều khi em
cảm thấy đó là một nhu cầu tối yếu cho em. Em sợ quá, sợ hành động của
chúng ta sẽ gây ra tai họa.

- Không có gì đâu, Maggie. Nếu em cứ mang mãi mối lo đó thì biết tới

bao giờ em mới được sống thật với chính em?

Maggie lắc đầu:

- Em hiểu - đi dạo, sách vở, cảm giác rộn ràng khi gặp anh, khi em có

thể nói với anh những ý nghĩ của mình trong những ngày vắng anh – tất cả
đều tuyệt diệu. Nhưng nó cũng làm cho em luôn băn khoăn, lo nghĩ – nó
làm em chán nản trở lại.

Philip đứng lên, sốt ruột đi tới đi lui:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.