DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 286

Maggie bưng mâm đi và trở lại ngay, thái độ úp mở của Tom khiến

nàng quên giận.

Tom tới ngồi cạnh cha lúc chiếc hộp được mang xuống và mở ra.

Nắng chiều đỏ rực, chiếu lên mặt hai cha con làm nổi bật nét u sầu, mệt
mỏi của người cha và niềm vui thầm kín của đứa con. Bà mẹ và cô con gái
ngồi ở đầu bàn bên kia, bà mẹ có vẻ nhẫn nại một cách vô hồn còn cô gái
thì sốt ruột.

Ông Tulliver trút tiền ra bàn, đếm và sắp lại thật ngay ngắn. Cuối cùng

ông nhăn mặt nhìn Tom:

- Đó! Con thấy chưa, ba nói có sai đâu.

Ống chán nản nhìn đống tiền:

- Còn thiếu hơn ba trăm bảng nữa – quá lâu. Lại mất đi bốn mươi hai

bảng vì cái vụ buôn bắp. Cuộc đời quá khó khăn. Phải mất bốn năm mới để
dành được bao nhiêu đó – chẳng biết ba có còn sống nổi thêm bốn năm nữa
hay không... ba chỉ biết trông cậy vào con để trả xong món nợ này.

Giọng Tom quả quyết nhưng hơi xúc động:

- Thưa ba, nhất định là ba sẽ chứng kiến cái ngày trả xong nợ. Chính

tay ba sẽ trả tiền cho họ.

Lời loan báo của Tom còn đem lại một cái gì khác hơn là hy vọng.

Dường như có một luồn điện vừa chuyền vào người ông Tulliver, mắt ông
mở to nhìn Tom với tất cả trông chờ, trong khi Maggie không dằn được
nữa, chạy tới ngồi dưới chân cha.

Tom im lặng một lúc rồi tiếp tục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.