- Tốt lắm! Vậy thì sáng mai anh có thể dọn ra khỏi nhà tôi. Tránh
đường cho tôi đi! (Ông Tulliver đã quay ngang ngựa để chặn đường.)
Ông Tulliver rít lên:
- Không đâu, mầy không qua được đâu. Tao phải nói cho mầy nghe
hết những gì tao nghĩ về mầy. Mầy là một thằng đại lưu manh, đáng bị đem
treo cổ – mầy là...
- Tránh tao đi, thằng ngu, nếu không tao sẽ cho ngựa dầy bây giờ.
Ông Tulliver thúc ngựa tới, tay cầm roi đưa cao. Ngựa của Wakem
lảng tránh và nhảy chồm lên, hất chủ rớt xuống đất. Wakem buông dây
cương ra và lồm cồm ngồi dậy, nhưng trước khi lão kịp đứng lên, ông
Tulliver đã nhảy phóc xuống ngựa. Cảnh tượng kẻ cựu thù nằm dưới chân
mình làm cho ông điên lên, và đây là dịp phục hận. Ông xông tới, một tay
đè mạnh Wakem dưới đất, một tay dùng roi ngựa quật tới tấp lên lưng lão.
Wakem kêu la cầu cứu, nhưng chẳng một ai tới cả.
Mãi một lúc lâu mới có tiếng đàn bà rú lên và tiếng gọi hãi hùng: «Ba!
Ba!».
Ông Tulliver hét lớn:
- Tránh ra! Đi chỗ khác!
Rõ ràng, không phải ông đang nói với Wakem. Lão ngước đầu lên run
rẩy, thấy một cô gái đang bấu vào tay kẻ hành hung mình.
Vừa lúc đó, có tiếng chân chạy tới, Maggie cuốn cuồng gọi:
- Bác Luke, má, mau tới đây giúp con!
Wakem nói với Luke: