DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 322

- Thỉnh thoảng cô gặp anh ta tại nhà dượng Deane thì tôi không phản

đối – tôi không muốn quan trọng hóa câu chuyện này, nhưng tôi không tin
được cô. Cô dễ bị sa ngã lắm.

Môi Maggie run run:

- Tại sao anh nói vậy? Anh tàn nhẫn quá! Em chưa từng làm một việc

đàng hoàng nào sao? Anh thấy em vẫn kiên trì giữ lời hứa với anh – dầu
lòng em tan nát. Đời em có bao giờ được sung sướng đâu.

Nước mắt Maggie trào ra. Những lúc không nóng giận, tình cảm của

Maggie hoàn toàn tùy thuộc vào những lời ân cần hay lạnh lùng của Tom
cũng như hoa cúc lệ thuộc vào ánh sáng bóng tối: nhu cầu được yêu thương
luôn luôn chế phục nàng như đã từng chế phục trước đây trên căn gác
thượng bụi bám nhện giăng. Tom đặt tay lên vai em, dỗ dành:

- Maggie, nghe anh nói đây. Em luôn luôn cực đoan – không nghị lực

và thiếu tự chủ, vậy mà em lại tưởng rằng mình hiểu biết nhiều nhứt, không
chấp nhận cho ai hướng dẫn. Anh không hề muốn em đi làm. Dì Pullet sẵn
sàng cho em ở chung với má tại nhà dì và sống một cách êm đềm giữa bà
con họ hàng với nhau đến khi anh kiếm đủ tiền để mua một ngôi nhà cho
má và em ở. Anh ước ao như vậy, anh muốn em gái của anh là một tiểu thơ,
anh muốn bảo bọc em mãi mãi theo như lời trăn trối của ba, cho tới khi em
lập gia đình. Nhưng ý muốn của chúng ta không bao giờ hòa hợp nhau, và
em đã làm theo ý riêng em. Tuy nhiên, em phải hiểu rằng anh của em đã
từng bước chân vào đời và từng chung đụng với đủ hạng người, dĩ nhiên
phải là người hiểu em gái mình phải sống làm sao cho đứng đắng. Em
tưởng anh không tử tế với em à? Anh chỉ muốn làm những gì mà anh nghĩ
sẽ đem lại sự yên ấm cho em.

Maggie nghẹn ngào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.