DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 347

- Thưa đó là cô Tulliver. Bức nhỏ là khuôn mặt của cô ấy khi tới thăm

người anh đang cùng học với con ở King's Larton; bức lớn chỉ hao hao
giống với cô ấy khi con vừa ở ngoại quốc về.

Wakem quay phắt lại, mặt đỏ bừng, cặp kính sút rơi ra. Ông trừng mắt

nhìn Philip một lúc khá lâu, dường như đang cố dằn cơn giận khiến ông
muốn tát vào mặt cái đứa nhu nhược đang ngồi trên ghế đó. Nhưng rồi ông
lại buông mình lên chiếc ghế bành, thọc hai tay vào túi quần, mắt vẫn nhìn
con như tóe lửa. Philip cuối mặt, chăm chú nhìn mũi viết.

- Như vậy là từ khi ở ngoại quốc về, con có gặp gỡ cô ta?

Ông gằn giọng như muốn biến từng lời, từng chữ thành một hình phạt

đối với con, vì ông không thể đánh.

- Thưa, con có gặp cô ấy nhiều lần luôn một năm trước khi cha cô ta

từ trần. Chúng con thường gặp nhau trong... Thung Lũng Đỏ, gần nhà máy
xay Dorcote. Con rất yêu cô ấy, trọn đời con sẽ không yêu một phụ nữ nào
khác nữa. Con đã nghĩ tới cô ấy từ khi cô ấy hãy còn bé.

- Mời cậu tiếp tục... và có phải suốt thời gian đó, hai người thư từ qua

lại với nhau, phải không?

- Dạ không. Con không hề nói là con đã yêu cô ấy, tới khi biết là đã

hết còn cơ hội gặp nhau. Phần cô ấy cũng đã hứa với người anh là sẽ không
gặp lại con hay thơ từ gì cả. Con không dám chắc là cô ấy có yêu, có chấp
nhận làm vợ con không. Nhưng con... sẽ thành hôn... nếu cô ấy thương con
thật sự.

- Làm như vậy là con đền đáp công ơn của ba, phải không?

Mặt ông Wakem trắng bệt người run bần bật, quá tức vì sự bất lực của

mình trước cậu con. Philip quá bình tĩnh trong khi đặt vấn đề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.