DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 348

Lần đầu tiên từ nảy giờ, Philip nhìn cha:

- Thưa cha, không bao giờ con như vậy đưọc. Cha đã đối xử quá tốt,

quá bao dung đối với con, mà là do con nghĩ rằng lúc nào cha cũng luôn
luôn mong mõi cho con có được nhiều hạnh phúc đổi sự bất hạnh của cơ
thể con. Đồng thời con cũng thấy rằng đó không phải là một món nợ mà
cha bắt con phải trả bằng cách hy sinh những cơ hội có thể tạo hạnh phúc
cho con, hầu làm thỏa mãn những cảm nghĩ của cha trong khi con không
thể nào chia sẽ được những những cảm nghĩ đó.

Wakem chua chát:

- Theo tôi, thì hầu hết con trai phải chia xẻ cảm nghĩ của cha chúng,

nhứt là trong trường hợp nầy. Cha của đứa con gái mà cậu yêu là một tên
dốt nát thô bạo. điên cuồng, đã có lần suýt giết chết tôi. Cả thành phố đều
biết chuyện đó. Còn anh nó thì lại hỗn xược, kiêu căng trong cái lối lạnh
lùng. Cậu nói thằng đó cấm em nó gặp cậu, phải không? Rồi nó sẽ cho cậu
một trận nhừ xương nếu cậu không cẩn thận. Nhưng dường như cậu đã
quyết định xong rồi cậu cũng đã đo lường hậu quả rồi, tôi chắc vậy. Dĩ
nhiên là cậu sẽ không còn lệ thuộc vào tôi: cậu có thể cưới con nhỏ đó ngày
mai, nếu muốn. Hai mươi lăm tuổi rồi... cậu cứ đi con đường của cậu, và
tôi, con đường của tôi. Mình không còn gì để nói với nhau.

Wakem đứng lên, đi ra cửa, nhưng có một cái gì khiến ông dừng chân

lại rồi bắt đầu đi tới, đi lui. Philip không nói ngay, nhưng đến lúc trả lời,
giọng chàng nghe gọn gẫy và bình thản hơn bao giờ hết:

- Thưa không. Con không thể thành hôn với cô Tulliver dầu cô ấy

thuận tình, khi mà con chưa đủ sức để bảo bọc cho đời sống cả hai. Con đã
được nuôi dạy theo cách thức chẳng biết được nghề gì để mưu sinh. Con
không thể chỉ đem tới cho vợ mình sự nghèo túng cũng như thân hình tàn
tật của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.