DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 349

- À, thì ra đó là lý do khiến cậu bám vào tôi, có phải không?

Wakem vẫn giữ giọng chua chát, mặc dù những lời sau cùng của

Philip đã làm ông cảm động: đó là nỗi ám ảnh của ông đã kéo dài tới một
phần tư thế kỷ rồi. ông lại buông mình xuống ghế.

Philip phân trần:

- Con đã đoán trước sẽ có chuyện nầy. Con cũng đã từng chứng kiến

những cảnh như vậy giữa cha con. Nếu con cũng giống như số người cùng
trang lứa, con sẽ gay gắt lại với cha - lúc đó là chẳng còn gì nữa - con có
thể kết hôn với người con yêu, và biết đâu lại không có dịp sống trong sung
sướng như bọn họ. Nhưng nếu quả đúng là cha muốn được thỏa mãn bằng
cách hủy diệt tất cả mọi thứ mà cha đã cho con thì cha cũng có lợi thế hơn
bao nhiêu người cha khác, bởi vì ngay bây giờ, cha vẫn có thể bắt con từ
giã cái vật có thể làm cho đời sống con đáng sống hơn.

Philip ngưng nói, nhưng cha chàng vẫn lặng thinh.

- Theo con nghĩ thì cha sẽ ung dung tự toại biết chừng nào nếu đừng

nuôi mãi mối thù kỳ dị đó.

Wakem nhồm dậy thét lớn:

- Mối thù kỳ dị hả? Cậu muốn nói gì? Bị một đứa thô bạo đánh bằng

roi ngựa mà vẫn phải quý mến nó hay sao? Đã vậy cái thằng con trai ăn
mày mà làm cao của nó dám hổn với tôi trong cái hôm dàn xếp đó, làm sao
tôi quên được? Nó mà bị bắn chết cũng còn chưa đủ.

Đối với thái độ của Tom hôm đó, Philip không khỏi có cảm tình một

vài phần. Chàng lái câu chuvện sang điểm chánh:

- Con không nói tới chuyện ba thù hận họ, mặc dù mối thù đó không

đáng giữ lâu. Con chỉ muốn nói là sao ba lại đi thù nghịch một thiếu nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.