biệt.
Một nụ hôn - rồi một cái nhìn đắm đuối cuối cùng là giọng run run của
Maggie:
- Để em về - chúng tay phải chia tay nhau ngay mới được
Maggie luống cuống bước đi, không một lời nào được nói thêm,
Stephen đứng chết lặng nhìn theo rồi vẫy tay cho Willy đem ngựa lại.
Maggie bước qua cổng. Bà Moss đang đứng đợi trước mái hiên cũ kỹ,
đưa nàng vào nhà.
- Ngồi xuống nghỉ đi cháu.
Hai cô cháu cùng ngồi xuống chiếc băng cây. Trong nhà hoàn toàn yên
tỉnh.
- Cô Gritty ơi, cháu khổ quá. Phải chi chết đi lúc mới mười lăm tuổi.
Ở tuổi đó, người ta chối bỏ rất dễ dàng - còn bây giờ... thật lắm khó khăn...
Cô gái đáng thương ôm cổ người cô, gục mặt khóc
vùi.