DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 394

hòa ánh nắng. Tiếng mái chèo khua nhịp nhàng, thỉnh thoảng có tiếng chim
hót vang vọng bên tai, hai người không nói với nhau một lời nào.

Thuyền đã trôi qua Luckret, nơi mà họ vẫn thường ghé lại để lên bờ đi

bộ về nhà, nhưng Maggie vẫn không chú ý.

Cuối cùng Stephen đã gác mái chèo lên và ngồi khoanh tay, đăm đăm

nhìn mặt nước. Thái độ khác thường đó làm Maggie choàng tĩnh, nàng nhìn
những cánh đồng mênh mông vắng vẻ hai hên bờ sông, hoảng hốt:

- Ồ, chúng ta đã đi quá Lucret rồi - anh muốn ghé lại ở đâu?

Stephen vẫn nhìn xuống nước, nói giọng mơ màng, kỳ lạ:

- Phải - chúng mình đã đi quá xa rồi.

Maggie luống cuống:

- Rồi làm sao đây? Vậy thì chúng ta sẽ về nhà trễ - rồi Lucy - Chúa ơi!

Nàng nắm tay lại và khóc ào lên như một đứa bé: nàng chẳng nghĩ gì

tới lúc gặp lại Lucy và cái nhìn ngạc nhiên nghi ngờ của cô em họ.

Stephen lăn tới ngồi bên cạnh và dịu dàng nắm lấy tay nàng, giọng dịu

dàng nhưng quả quyết:

- Maggie, chúng ta sẽ chẳng về nhà nữa - như vậy sẽ không còn ai chia

cách chúng ta - cho tới khi chúng ta thành hôn.

Câu nói của Stephen làm Maggie ngừng khóc, nàng ngước nhìn lên:

- Maggie, chuyện gì cũng tới với chúng ta một cách tự nhiên - không

cần phải tìm kiếm quanh co. Chúng la không bao giờ nghĩ rằng sẽ được ở
riêng với nhau một lần nữa, vậy mà vẫn được gặp riêng nhau. Em nhìn xem
thủy triều đang đưa chúng mình đi - đưa chúng mình ra khỏi những ràng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.