DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 43

Maggie ngửng nhìn lên rồi lại gục đầu:

- Có phải tao đã nghĩ tới chuyện mua dây câu cho mày, tao đã để dành

tiền, không mua kẹo chia cho thằng Spouncer để nó gây lộn với tao không?

- Phả... ả... ải... và em cũng thư... ơng anh Tom nữa.

- Nhưng mày hư quá. Kỳ lễ trước mày đã làm hư hộp màu của tao, lần

trước nữa mày đã để cho xuồng kéo chìm dây câu của tao mặc dầu tao đã
dặn mày coi chừng giùm, mày lại còn làm hư con diều của tao và nhiều thứ
khác nữa.

- Nhưng em đâu muốn vậy. Em không biết phải làm thế nào.

- Hừ, mày có thể làm được tất cả nếu mày chịu chú ý tới việc mày

làm. Nhưng mày hư quá, mày sẽ không được đi đâu với tao sáng mai.

Sau quyết định khủng khiếp đó, Tom bỏ mặc Maggie, chạy thẳng vào

nhà máy, tìm bác thợ cả Luke, than phiền về thằng Harry.

Maggie đứng bất động, khóc ngất một hay hai phút rồi chạy vụt vào

nhà, lên ngay gác thượng. Cô bé ngồi bệt xuống sàn ván, tựa đầu vào chiếc
kệ cũ kỹ, buồn vô hạn. Tom đã về cô tưởng mình sẽ được nhiều sung sướng
- vậy mà bây giờ Tom lại quá tàn nhẫn. Tom đã không còn thương cô nữa
thì cuộc đời có nghĩa lý gì nữa? Ôi, Tom độc ác! Bộ cô không đề nghị đền
tiền, không tỏ ý hối tiếc sao? Maggie biết mình hay ngỗ nghịch với mẹ,
nhưng có bao giờ ngỗ nghịch với Tom đâu - cô không bao giờ muốn làm
trái ý người anh đó cả.

- Ồ, anh ấy tàn ác quá!

Cô bé khóc to lên, và tìm đôi chút an ủi qua tiếng âm vang trên những

khoảng trống dài nơi gác thượng. Cô không nghĩ tới việc đánh đập và chà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.