DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 47

Nhưng cô bé đã chạy tới, bám vào cổ anh, nức nghẹn:

- Tom, tha lỗi cho em – em không chịu nổi – em sẽ luôn ngoan ngoãn,

em sẽ nhớ hết tất cả – thương em nghe anh Tom!

Lúc đã lớn khôn, chúng ta đều biết tự chế. Khi cãi nhau, chúng ta biết

cách làm ra vẻ dửng dưng, biết dùng những câu trí thức, một mặt để biểu lộ
sự cương quyết của mình, và mặt khác, đề âm thầm nuốt ưu phiền. Chúng
ta không còn xử sự theo những xung lực nhứt thời như những con vật hạ
đăng mà hành động đúng theo phong thái của xã hội văn minh, tiến bộ.
Maggie và Tom vẫn như hai con thú còn tơ, do đó khi Maggie dụi má vào
má Tom và hôn tai anh một cách ngẫu nhiên, cậu bé nguôi giận và quên đi
ý định trừng phạt em cho xứng đáng. Nó hôn lại và giọng dịu hẳn đi:

- Thôi, đừng khóc nữa, Maggie - nè ăn một miếng đi.

Maggie nín khóc, cắn một miếng bánh và Tom cũng cắn một miếng,

hai anh em vừa ăn vừa cọ mãi vào nhau như hai chú ngựa con:

Khi đã hết bánh, Tom bảo:

- Thôi, tụi mình xuống uống trà.

Thế là một ngày buồn phiền đã đi qua. Sáng hôm sau Maggie chạy

tung tăng ra khỏi nhà với chiếc cần câu riêng ở một tay và một tay xách
giỏ, cô bé trông rạng rỡ dưới vành nón vì Tom đã có thái độ ân cần. Maggie
nói là mình thích được anh móc mồi giùm cho, mặc dầu cô bé đã nhìn nhận
lời của Tom cho rằng côn trùng không có cảm giác. Tom rất thông thạo về
các loại côn trùng, cá và các thứ cùng loại, nó biết phân biệt các loại chim
độc hại, biết cách mở ổ khóa và biết cách mở then cổng ra sao. Đối với
Maggie, đó là loại kiến thức tuyệt dịu - còn khó nhớ hơn những thứ trong
sách gấp mười lần. Maggie rất kính nễ anh vì Tom là người duy nhứt dám
gọi sự hiểu biết của cô là «đồ lặt vặt» và không hề ngạc nhiên vì óc thông
minh của em. Thật vậy, Tom cho rằng Maggie chỉ là một con ngốc, tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.