DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 75

Bà Glegg vẫn thường gằn giọng như vậy khi nói chuyện với lũ nhỏ,

làm như chúng toàn là những đứa điếc hay ngốc nghếch. Bà nghỉ rằng với
cách đối xử như vậy, bà sẽ làm cho chúng cảm thấy chúng có tội, và sẽ giúp
kềm chế tánh hư hỏng lại. Mấy đứa con của Bessy được nuông chiều thái
quá cần có người làm cho chúng rõ được bổn phận cháu con.

Bà Pullet thì lại khác:

- Các cháu của dì giỏi lắm. Các cháu mau lớn quá.

Rồi làm ra điệu buồn buồn, bà nhìn lại mẹ chúng:

- Con nhỏ có nhiều tóc quá. Tôi mà như dì là tôi sẽ tỉa mỏng và cắt

ngắn bớt đi, để vậy có hại cho sức khỏe của nó lắm. Nếu tôi không lầm thì
có lẽ vì vậy mà nước da của nó quá đen, phải không dì Deane?

Bà Deane mím môi và nghiêm khắc nhìn Maggie:

- Tôi không nói có lẽ, mà chắc chắn là vậy.

Ông Tulliver xen vào:

- Không, không, con nhỏ, con nhỏ vẫn như thường – chẳng có triệu

chứng bệnh hoạn nào cả. Cũng lúa mì có thứ nâu thứ trắng, và có người lại
thích lúa nâu hơn. Nhưng tôi thấy Bessy cũng nên cắt tóc ngắn cho nó để
được gọn gàng hơn.

Một quyết định ghê gớm lóe ra trong đầu Maggie, nhưng cô bé liền

dẹp qua một bên để hỏi xem dì Deane có để Lucy ở lại chơi không. Sau vài
lời từ chối khéo, bà Deane quay sang gọi Lucy:

- Con có muốn ở lại chơi vài ngày mà không có má không, Lucy?

Lucy đỏ bừng mặt, ấp úng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.