DÒNG SÔNG TUỔI DẠI - Trang 78

đứng im với mái tóc ngắn, lởm chởm, nhưng lại có cảm giác trống trải và
tự do như từ một khu rừng rậm chui ra một cánh đồng bằng.

Tom vừa cười vừa nhảy nhót chung quanh em:

- Ồ, Maggie, trông mày tức cười quá! Mày soi kiếng thử coi - giống y

như thằng khùng thường bị tụi tao ném vỏ hồ đào ở trường.

Maggie bỗng cảm thấy hối tiếc. Cô bé chỉ có ý định thoát khỏi mái tóc

đã gây nhiều phiền phức cho mình và sự chiến thắng của mình trước mẹ và
các dì nhờ hành động táo bạo này. Maggie không mong ước làm cho mái
tóc mình đẹp ra – đây là một cuộc vượt ra ngoài khả năng – cô bé chỉ muốn
chứng tỏ cho mọi người thấy mình là một đứa bé gái thông mình mà đừng
chỉ trích, rầy rà thêm nữa. Nhưng bây giờ, khi Tom đã cười ngạo và bảo cô
giống một thằng khùng, câu chuyện lại chuyển sang một chiều hướng mới.
Maggie nhìn vào kiếng, gương mặt đỏ hồng từ từ tái lại, môi run run.

Tom cũng đâm lo:

- Maggie, sắp phải xuống ăn tiệc rồi! Trời đất ơi!

- Tom đừng cười em nữa.

Maggie nói bằng giọng van lơn, nước mắt hờn giận bỗng trào ra. Cô

bé dậm chân và đẩy mạnh anh.

- Ê, đừng nóng! Mày cắt tóc để làm gì? Tao phải đi xuống đây, tao

ngửi thấy mùi đồ ăn rồi.

Tom vội vàng trở xuống, bỏ mặc đứa em đáng thương ở lại với một

cảm giác tan vỡ, thứ cảm giác thường có nơi tâm hồn bé bỏng của cô. Bây
giờ Maggie mới nhận ra hành động của mình thật điên rồ, từ đây có sẽ phải
nghe và nghĩ tới mái tóc của mình nhiều hơn bao giờ hết. Maggie vẫn
thường hành động nông nổi và nhứt thời, nhưng ngay sau đó, không những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.