phiếu cũng là con số âm (-27%).
Lạm phát ở Pháp và siêu lạm phát ở
Đức thậm chí còn trừng phạt nặng nề hơn bất cứ ai quá liều lĩnh mà nắm
giữ một lượng lớn đồng franc Pháp hoặc đồng mác Đức. Đến năm 1923,
những người nắm giữ bất kỳ loại chứng khoán nào của Đức đã mất hết mọi
thứ, mặc dù đạo luật định giá lại sau đó đã khôi phục một phần vốn ban đầu
của họ. Những ai nắm giữ một lượng đáng kể các trái phiếu của Áo,
Hungary, Thổ Nhĩ Kỳ và Nga cũng bị thiệt hại nặng nề - ngay cả khi các
trái phiếu đó được định giá theo vàng - khi mà các đế chế Habsburg,
Ottoman và Romanov tan vỡ dưới sức ép của một cuộc chiến tranh tổng
lực. Các thiệt hại xảy đến đặc biệt bất ngờ và nặng nề đối với trường hợp
trái phiếu Nga mà chế độ Bolshevik tuyên bố không trả nợ vào tháng
2/1918. Vào thời điểm đó, các trái phiếu 5% của Nga năm 1906 được giao
dịch ở mức dưới 45% mệnh giá của chúng. Hy vọng về một sự dàn xếp nào
đó với các nhà cho vay nước ngoài vẫn lởn vởn suốt trong thập niên 1920,
thời kỳ các trái phiếu được giao dịch ở mức khoảng 20% giá trị danh nghĩa.
Đến thập niên 1930 thì chúng trở thành vô giá trị.
Bất chấp các nỗ lực hết sức mình của các chủ ngân hàng, những người
vẫn cho ra mắt không biết mệt mỏi các khoản vay không có triển vọng nào,
chẳng hạn như chi trả bồi thường chiến phí của Đức, rõ ràng là không còn
có thể khôi phục lại trật tự cũ giữa hai cuộc chiến tranh về tính lưu động của
vốn tự do. Các cuộc khủng hoảng tiền tệ, vỡ nợ, tranh cãi về chiến phí và
nợ chiến tranh, và sau đó là sự bắt đầu cuộc Đại Suy thoái đã buộc ngày
càng nhiều quốc gia phải áp đặt kiểm soát ngoại tệ và vốn cũng như đặt các
mức thuế quan bảo hộ cùng các hạn chế thương mại khác, trong một nỗ lực
vô ích nhằm bảo toàn tài sản quốc gia, hy sinh hối đoái quốc tế. Chẳng hạn,
ngày 19/10/1921, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố phá sản, và bắt đầu vỡ
nợ đối với hầu như toàn bộ các khoản nợ nước ngoài. Đây là câu chuyện
được lặp lại trên khắp thế giới, từ Thượng Hải đến Santiago, từ Moskva đến
Mexico City. Đến cuối thập niên 1930, hầu hết các quốc gia trên thế giới, kể
cả các nước giữ được tự do về chính trị, đã áp đặt các hạn chế lên thương
mại, di cư và đầu tư như một chuyện tất nhiên. Một số quốc gia đã đạt tới