ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 105

là mình muốn tin Addison, dù rất lâu về trước cô đã học được là không thể
tin ai ngoài bản thân.

“Không cần phải tỏ ra hào hiệp như vậy,” cô bình luận khi miệng đang

nhét đầy bánh kếp và sy-rô đường cây phong. “Anh cởi quần áo của tôi.”

“Ừ, nhưng anh không nhìn gì cả.”

“Đồ dối trá.”

Addison cười lớn. Âm thanh trầm thấp và thật lòng, và nó làm cô cười

lại. Mắt họ gặp nhau, và tiếng cười của cô nhạt dần. Ai có thể nghĩ -
Samantha Jellicoe lại thích sự có mặt của một người như Richard Addison.
Không, không phải là ai đó như anh. Chính anh. Vượt lên trách nhiệm của
họ với nhau, vượt lên sự cuốn hút bất ngờ, cô bắt đầu thấy thích sự có mặt
của anh - và đó mới là rắc rối.

“Thôi được, anh có nhìn một chút, nhưng chỉ lúc cần thôi.” Anh nhấm

nháp ly nước cam của mình. “Anh không thể tin được em đã biểu diễn màn
nhào lộn đó trong văn phòng anh và ném Tom xuống hồ bơi khi em bị
thương như vậy.”

Nhẹ nhõm vì sự thay đổi chủ đề, cô nhún vai. “Tôi cá là anh cũng diễn

trò bị thương mà.”

“Ừ, nhưng anh tới bệnh viện.”

“Tôi có thấy trên thời sự.” Cô với tay lên và gạt đám tóc đen của anh

sang, để lộ một vết băng cánh bướm nhỏ ngang qua thái dương bên trái.

Addison nắm cổ tay cô. “Em quan sát anh trên thời sự?” anh hỏi, nụ cười

còn đọng lại làm cô ấm áp ở một vài bộ phận bên trong. Giữ khoảng cách,
Sam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.