ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 261

Đánh giá xem thứ nào khó vỡ hơn, anh đưa nó cho cô và ấn ngón trỏ vào

chuông cửa. Anh cũng chưa nói với cô rằng trông cô hơn cả tuyệt vời, với
mái tóc lượn sóng thả quanh vai và đôi môi ánh lên màu đồng nhạt, trông
cô thật ấn tượng. Cô cũng đã làm gì đó với đôi mắt mình; màu xanh của váy
làm màu mắt cô đậm như ngọc lục bảo, và đôi mi đen, dài một cách khó tin.

“Được rồi, họ không có nhà,” cô nói sau khoảng 5 giây. “Đi thôi.”

“Đồ nhát gan.”

Câu nói giành được sự chú ý của cô, như anh đã dự đoán. Lưng cô thẳng

lên và môi cô mím lại khi cô nghiến răng. “Hôm nay em đã đối mặt với một
quả lựu đạn chết tiệt,” cô gầm gừ. “Hai quả chứ.”

Cửa bật mở. “Thế thì cái này sẽ dễ thôi,” anh thì thầm, và bước lên chào

Tom.

Anh luôn thích nhà Donner. Nó thật... ấm áp, và thân thiết, và mời gọi,

theo một cách mà một dinh thự 20 mẫu không thể có. Đây là một tổ ấm nơi
con người sống, không phải địa điểm để một người tiếp những vị nguyên
thủ quốc gia và tổ chức những dạ hội từ thiện và chỉ ở đó 1, 2 tháng trong
cả năm.

“Kate vẫn ở trong bếp,” Tom nói, đóng cửa lại sau lưng họ. Anh cố che

giấu, nhưng Richard vẫn thấy ánh mắt ngưỡng mộ anh dành cho Samantha.
Trong giây lát nữa, cô sẽ còn đối mặt với nhiều điều nữa, nhưng cảnh báo
trước sẽ chỉ làm cô trốn đi.

Hoặc có thể là không. Samantha bắt tay Tom, dành cho anh một nụ cười

ấm áp và không tỏ thái độ gì là cô chỉ coi anh là một kiểu nhân vật phản
diện nào đó. “Nơi này đẹp thật.”

“Cảm ơn. Chúng tôi phá bỏ ngôi nhà cũ ở đây 6 năm trước và xây ngôi

nhà này. Vẫn đang phải chỉnh sửa thêm, nhưng thế cũng vui,” Donner đáp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.