ĐÙA GIỠN VỚI NGUY HIỂM - Trang 262

lại, với niềm tự hào của một người đã tự tay coi sóc vị trí của từng miếng gỗ
và thạch cao. “Hai người muốn uống gì không? Bọn tớ vừa đặt mấy chiếc
đèn lồng ra ngoài hiên.”

“Cho tớ ít bia,” Richard nói, vẫn chú ý vào Samantha.

“Bia nghe tuyệt đấy,” cô đồng ý

Vậy giờ có vẻ là không Diet Coke. Cô quan sát phòng khách với vẻ hứng

thú thật sự. Thậm chí khi đang lo lắng, trông cô vẫn hoàn toàn bình tĩnh và
thoải mái. Chắc hẳn đó là bản năng sinh tồn - nhưng cô đã để anh thấy mình
lo lắng. Liệu điều đó có nghĩa là cô tin anh? Hay cô chỉ muốn anh nghĩ như
vậy?

Tiếng bước chân thình thịch vang lên ở cầu thang bên tay trái. “Chú

Rick!”

Anh quay lại vừa lúc Olivia bổ nhào vào ngực anh, vòng tay quanh eo

anh. Mỉm cười, anh ôm lại cô bé, hôn lên chiếc miệng đang giơ ra của cô.
“Cháu khỏe không, bướm con của chú? Trông cháu lớn thật đấy. Cháu đã
cao lên ít nhất là 6 inch phải không?”

“Có 3 thôi,” cô bé 9 tuổi đáp lại, mỉm cười với anh. Với mái tóc vàng cắt

tém và đôi mắt xanh sáng, cô sẽ là một kẻ sát trai trong vài năm tới, và cô
bé biết điều đó. “Chú mang gì cho cháu không?”

“Đầu tiên chào bạn chú đi đã. Sam, đây là Olivia. Olivia, Samantha.”

Olivia đưa tay ra, và Sam bắt tay cô bé. “Rất vui được gặp cháu, Olivia.”

Cô liếc nhìn Rick. “Giờ thì đừng hành hạ cô bé nữa, đưa quà ra đi.”

Anh đưa món quà ngang tầm mắt cô bé và đưa nó cho cô. “Giờ thì cháu

đã nói là Nhật bản và màu đỏ, nên nếu nó không đúng với những gì cháu
muốn thì là lỗi của cháu nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.