ĐÙA VỚI THẦN ÁI TÌNH - Trang 128

cười đó.

Anh cảm thấy dễ chịu. “Tôi không sao. Thực tế là tôi thấy mình lúc

này rất ổn.”

“Nếu như tôi không biết chú rõ hơn, tôi sẽ nói bây giờ chú đã tỉnh ra

rồi.” Có lẽ. Thay vì cảm thấy mắc kẹt, bị kiềm chế, anh cảm thấy hoàn toàn
tự do.

“Anh còn làm gì ở đây,” Anh nói, đẩy Ethan một cái về phía cửa.”

Anh quên là vợ mình đang đợi à. Anh sắp làm bố rồi!”

Ethan cười toe toét và nhìn đồng hồ. “Chú nghĩ tôi có thể đi nhanh tới

mức nào từ đây đến cung điện.”

“Khoảng hai mươi phút đi xe, nên có lẽ khoảng năm giờ thì tới nơi.

Bây giờ thì ra khỏi đây.”

“OK, tôi đi đây,” Ethan nói, và Charles nghĩ, với một tiếng cười thích

thú.

Khi cô lôi hết mọi thứ ở trong ngăn bàn ra bỏ vào trong hộp, Victoria

nhìn thấy góc một tờ giấy kẹt giữa đầu giường và tấm đệm.

Có lẽ đó là tấm bìa trong một tạp chí hay một mẩu tin nhắn cũ. Cô

suýt để nó ở đấy, nghĩ rằng nó sẽ rơi ra khi người vận chuyển tháo giường
ra. Nhưng rồi một điều gì đó buộc cô luồn tay vào trong khe hẹp và dùng
đầu ngón tay túm lấy góc tớ giấy. Khi cô kéo được nó ra và thấy đó là cái
gì, cô ước là mình đã để nó ở lại đấy mãi.

Đó là một tờ giấy đi mua hàng đã cũ, nhưng điều khiến cô lặng đi

trong một khoảnh khắc là những gì viết ở mặt sau, bức thư Charles để lại
cho cô cái đêm đầu tiên họ ở cùng nhau.

Nó chắc chắn đã rơi khỏi gối và bị kẹt ở đó. Đọc lại bức thư lúc này,

được viết bằng nét chữ gà bới của Charles, khiến tim cô đau nhói.

Victoria,
Anh có cuộc họp sớm nhưng muốn để em ngủ. Đêm qua anh cảm thấy

tuyệt vời. Hẹn gặp em ở văn phòng.

XOXO
Charles
P.S. Tối nay mình đi ăn nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.