ĐÙA VỚI THẦN ÁI TÌNH - Trang 85

“Khoan đã, anh muốn trả lời câu hỏi đó.” Anh nhìn vào mắt cô và nói,

“Chưa,Victoria, anh chưa bao giờ.”

Cái cách anh nói điều này, cái cách anh nhìn cô, khiến cô tin đó là sự

thật. Cô không có lý do, không có quyền để cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cô
cảm thấy nhẹ nhõm. Và cái phần nhỏ vẫn còn nghi ngại trong cô tan ra
dưới chân họ.

Cô muốn điều này, ngay tại đây, ngay lúc này, và cô sẽ không sợ đón

nhận nó.

Đã gần trưa khi cuối cùng Victoria quay về văn phòng của mình. Và

cô ở đó chưa đươc mười lăm phút, kiểm tra các tin nhắn điện thoại, đã có
ba tin nhắn của mẹ anh – khi Charles khẽ mở cửa và, lẻn vào. Cô vờ như
không nhận thấy anh rón rén đến sau ghế cô nhưng khi cô cảm thấy tay anh
trên vai cô, môi anh ve vuốt gáy cô, anh trở nên thực sự không thể phớt lờ
đi được.

“Cả hai chúng ta sẽ chẳng làm được việc gì nếu anh cứ tiếp tục như

thế,” Cô mắng mỏ, nhưng lại chẳng làm gì để ngăn anh lại. Mặc dù, cô
nghĩ, cô nên làm thế. Không giống với văn phòng của anh, văn phòng của
cô không có khóa chắc chắn. Thực sự thì cô không biết là nó có khóa hay
không.

“Anh chỉ nghĩ là ghé qua và chào em,” anh nói, hơi thở của anh làm da

cô nóng lên. Cô không thể phủ nhận rằng một giờ nữa trong văn phòng của
anh thực sự là điều cám dỗ.

Không, mi có việc phải làm.
“Bà mẹ ‘bao bọc’ của anh đã gọi tới,” cô nói. “Vài lần.”
Anh ngừng hôn cô. “Cái gì của anh ?”Cô quay lại nhìn anh. Anh đang

nở một nụ cười đầy mưu mô. “Mẹ của anh”, cô nhắc lại.

“Đó không phải là điều em đã nói”.
Anh đang nói về cái gì vậy ? “Đúng mà.”
Anh lắc đầu, “Không. Em đã nói ‘bà mẹ bao bọc’. ‘Bà mẹ bao bọc’

của anh đã gọi tới.”

Cô đập tay vào miệng. Ôi trời ơi, cô đã nói sao? Thực sự là cô đã nói

to lên điều đó hay sao? “Em xin lỗi. Điều đó thực sự không thích hợp chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.