DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 112

- Tôi quên xin ông Pơ Rum ngọn giáo rồi. Nếu gặp hổ rừng, phải chịu
khó làm thân với nó, kẻo ông hổ nổi giận thì nguy. Cây súng săn này chẳng
thấm vào đâu với ác thú ở đây cả ! Chị Nai Ngọc có sợ thú dữ về không?
Chị Nai Ngọc cười khúc khích:
- Người làng Pút Sia không sợ thú ác đâu. Dạo lũ làng đi săn voi, Nai
Ngọc cũng cưỡi voi đi theo đó.
Hạnh khoái lắm:
- Chị cũng săn voi rừng ư?
- Cũng đi mà. Chị mới đầu cũng lo đầy cái bụng, sau quen dần. Đi săn
gấu lấy trộm mật, bác Pơ Rum cũng cho đi theo. Bác Pơ Rum thích người
nào hay nghe bác kể chuyện, người nào không biết sợ con thú, đều đi theo
hết.
Chị Nai Ngọc đang nói, bỗng chạy lên một ghềnh đá cao ngó về phía cuối
rừng. Chị lại chạy xuống bên anh em Thành:
- Chúng ta chạy đi thôi, gió rừng sắp nổi rồi !
- Gió rừng làm Nai Ngọc hãi hơn thú dữ sao?
- Không sợ như ác thú,nhưng lo cây rừng đổ và lạc đường thôi.
Trận gió đến nhanh hơn anh Thành nghĩ. Con Vện Ốc thấy gió ào ào trong
rừng, nó càng thêm phởn chí, chạy tung tăng, có lúc vượt lên trước, có lúc
vòng tít vào những bụi cây um tùm, tụt hẳn lại phía sau một đoạn rồi lại
đuổi theo. Đoàn người đã bỏ nó một đoạn xa. Một con thỏ nâu hốt hoảng từ
hẻm đã chạy vụt qua đường. Vện Ốc tức tốc nhảy bổ theo. Nhưng con thỏ
nâu nhanh hơn, nó đã mất hút trong một hang đất sâu hun hút. Vện Ốc cào
cào cửa hang, sủa lên một hồi đe doạ, rồi bỏ đi. Ra khỏi đám cây lúp xúp
rậm rì, Vện Ốc bỗng thấy soạt một tiếng trên đầu. Nó chùn chân lại ngẩng
lên. Một con vật bay sà từ cây cao sát xuống gần mặt đất và liệng từ từ
ngay trước mặt Vện Ốc. Vện Ốc không thể biết chú sóc bay đang nháo
nhác tìm nơi tránh trận gió rừng. Con sóc bay dang màng cánh bên thân ra
như một chiếc dù mở rộng, lúc co vào lúc duỗi ra để điều khiển vòng lượn.
Bộ lông của sóc bay có màu hạt dẻ, trong khi lưng nó lại phớt ánh bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.