DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 30

Anh Thành cũng vui vẻ:
- Tôi bận quá. Anh Pôộng ơi, bữa nay tôi mang cả thằng em trai

theo đó!

- Em trai hả? Mấy tuổi rồi? Nó giống anh “Ta - bo” như hai quả núi

đầu làng. Hai anh em ở đây cả tháng với bọn tôi, rồi ta vào rừng đi săn.
Mùa săn về rồi, anh “Ta - bo” ơi!

- Cứ từ từ đã. Dạo này làng anh Pôộng còn bệnh sốt rét không?
- Cái cây quý “Ta - bo” bày cách chữa bệnh, lành bệnh sốt rét hết

rồi. À, tháng trước có một người thợ săn đi rừng quen ngủ đêm trên rẫy, bị
mắc bệnh, nhưng cũng khỏi rồi đó. Bà con trong làng ta biết ơn “Ta - bo”
nhiều. Ai cũng hỏi đến “Ta - bo” sao dạo này ít về chơi. Bà con trong làng
mong “Ta - bo” về lắm, muốn nhờ “Ta - bo” chữa bệnh lắm.

Anh Thành cười:
- Sao anh Pôộng nói hết bệnh sốt rét rồi, còn muốn tôi chữa cái

bệnh gì?

- Ối! Không hiểu sao hết sốt rét thực, nhưng có số nhà cứ ốm đau

luôn nhiều nhiều ở đám trẻ con. Không mau được mà. Chân tay cứ quắt lại
như cây khô mà. Ăn không ngon, xanh xao như lá rừng úa đỏ. “Ta - bo” có
thứ thuốc chi cho người làng ta. Cô y tá làng cũng không biết làm thế nào
chạy chữa nổi cho bọn trẻ con đâu! Để ta đi bảo cho các nhà mang lũ trẻ
đến cho “Ta - bo” xem nhé.

Anh Thanh cười:
- Không phải ốm nặng thì cứ từ từ. Anh Pôộng vẫn có cái tính nóng

như năm trước rồi.

Chủ tịch Pôộng bỗng phì cười:
- Ờ ờ! “Ta - bo” nói làm ta nhớ rồi. Ta gặp “Ta - bo” mừng quá, vội

vã quá. “Ta - bo” còn nhớ cái chuyện năm ngoái à?

- Nhớ. Dạo ấy anh Pôộng mới làm chủ tịch xã . . .
Dạo ấy làng của Pôộng có đến một nửa bị sốt rét. Dịch sốt rét cứ loang

ra. Nhà nào cũng đầy người ốm. Lão thầy lang thắp đèn cúng suốt ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.